Lời xin lỗi của một kẻ như hắn có cho cô cũng không dám nhận. " Tôi thật sự rất thất vọng về anh, tôi đã nghĩ kĩ rồi, chúng ta không thể hợp tác nữa. ". " Ngày mai tôi sẽ đến công ty anh để xóa bỏ bản hợp đồng đó. ". Trần Hạo nghe xong liền tái xanh mặt mày, hốt
Bạn đang xem: Người vợ xấu xí của tổng thống. Sau khi rời quê nhà, nhì đồng đội bọn họ đã từng đi rất nhiều địa pmùi hương. Một ngày nọ, họ đi tới một ngôi buôn bản. Vừa mới đến cổng xóm, nhị đồng đội họ sẽ gặp nên một cô gái cực kỳ thiếu thẩm
Truyện kể về Cố Đàm Y-24 tuổi,một nhân viên của SG,vô tình ngủ cùng tổng tài-Hắc Đế Vũ,27 tuổi,1 tổng tài trẻ tuổi,do hối lỗi nên đã cưới Cố
Mà cô xem tin tức này, mặt không chút biểu cảm. Dì Lý bảo mẫu đứng một bên nhìn, giờ này phút này cũng không biết mợ chủ đang suy nghĩ gì. Họ kết hôn một năm rồi, cậu chủ trước giờ chưa từng quay về, hơn nữa, còn thỉnh thoảng làm ra những tin tức như vậy
AaaaaaaaaaaaaaaaaaỐi mẹ ơi, đồng phục của bản thân đâu, sao,sao lại ăn diện thành ra này- cô chăn chối quan sát mọi căn uống phòngKo nên bị tóm gọn đưa đi chào bán chứ- trước đây cô chẳng đề nghị suy nghĩ vớ vẩn này bởi vì cô cực kỳ xấu xí ma chê quỷ còn hờn
Vay Tiền Nhanh. " Chu Xuân Miên! "" Không thể nào..."" Tuyệt đối không thể! "Mặt mày Trần Hạo tái mét, đôi mắt đỏ ngầu, miệng lẩm bẩm dường như không muốn tin những gì mình nghĩ là sự không thể nào là Chu Xuân Miên Xuân Miên, con đàn bà đó đã chết hơn ba năm về trước rồi, chính tay thuộc hạ của hắn đã tiêu hủy xác cô ở bãi rác, chắc chắn không thể sống sót đến bây Hạo tay chân run rẩy, cơ hồ như sắp ngã ngửa ra sau, liền nhanh chóng đến ngồi lên hàng ghế trải dài đối diện phòng cấp cửa phòng cấp cứu khẽ mở, một băng ca được đẩy ra, bên trên không ai khác chính là được y tá đưa đến phòng hồi sức, trên khuôn mặt cô vẫn còn nhợt nhạt xanh nheo đuôi mắt nhìn khuôn mặt kia, trong lòng bỗng cảm thấy quen thuộc đến đáng trán đã lấm tấm mồ hôi, hắn thầm cầu mong những suy luận của mình sẽ không phải là sự nếu là thật, hắn sẽ như thế nào?Hắn hiện tại bây giờ còn không rõ tình cảm của mình đối với cô như thế nào, hình như là đã thích cô, nhưng cũng không chắc cô thật sự là Chu Xuân Miên, hắn sẽ ra sao?Hắn sẽ giết cô thêm một lần nữa?Hắn nỡ giết người con gái hắn đang thầm thương lúc bấy giờ sao?Cũng có thể, vì hắn còn chẳng bằng loài cầm thú...Cứ để thời gian trả lời những thắc mắc này...[....]Trần Gia Khánh ngồi cạnh bên giường bệnh, tay nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của Bella, khuôn mặt anh hiện rõ sự ân cần lo vẫn đang trong tình trạng hôn mê, mặt mày xanh xao hốc hác, khiến anh không khỏi xót lần bảy lượt cô đều phải chịu đựng những việc đau đớn như thế về thể xác lẫn tinh hỏi một cô gái nhỏ bé như này làm sao chịu nổi?Anh khẽ thở dài, cánh môi mỏng bạc hôn nhẹ lên tay cô, đôi mắt dịu dàng." Xin lỗi vì không bảo vệ được cho em. "Anh đã nói rằng sẽ cùng cô trải qua những đắng cay ngọt bùi của cuộc đời, bảo vệ cô suốt quãng đường còn lại, thế nhưng lại chẳng ra tích sự gì, để cô phải đối mặt với tử thần, không chỉ một mà là rất nhiều khóe mắt bỗng rỉ nước, lăn dài trên má không hiểu tại sao bản thân lại yếu đuối như vậy khi ở cạnh bên cô, anh không tài nào kìm chế được cảm xúc thật sự của đã quá yêu cô, yêu cô đến mức có thể đợi cô dù là mấy chục năm, mấy ngàn cô đến mức có thể làm mọi thứ vì cô, hy sinh cho cô tất cả, kể cả tính mạng anh cũng chấp hai đã hiểu thấu tâm tư của nhau, đã biết được đối phương yêu mình đến mức nào, sự tin tưởng của cả hai đối với nhau rất lớn, họ tin rằng đối phương sẽ không phản bội mình, nhưng họ chỉ sợ đối phương sẽ vì bị tai nạn gì đó mà bỏ lại họ một mình, thật sự rất sợ...Họ sợ phải đối mặt với những cảm xúc tiêu cực của việc phải nhìn người mình yêu đau khổ về thể xác lẫn tinh Khánh khẽ đặt tay cô áp vào má mình, mi mắt nặng trĩu, khóe môi khẽ nhếch." Em phải cố gắng lên, có anh ở đây rồi, sẽ không để ai bắt nạt em nữa. Anh hứa..."Đáp lại anh là một khoảng không im lặng nghe đến mủi nằm gục đầu xuống giường, dần thiếp tay nhỏ nhắn đang bất động bỗng nhúc nhích, từ tốn chậm rãi xoa đầu mắt nhắm chặt từ nãy đến giờ từ từ mở ra, dịu dàng nhìn sang người con trai bên môi trắng bệch khẽ mấp máy không ra hơi, nơi cổ họng đau rát, khiến cô bất giác nhíu chặt chân biết rõ tình hình hiện tại của mình không mấy khả quan, cần thêm thời gian để bình phục đã tỉnh cách đây mười phút, đủ để nghe được những lời nói của anh, cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh, cảm nhận được nước mắt của anh chảy xuống lòng bàn tay mình, cảm nhận được sâu sắc tình cảm anh dành cho hiểu được tấm lòng của anh, cô muốn anh hạnh phúc, không phải lo nghĩ gì nhiều về cô, nhưng cô đã khiến anh hết lần này đến lần khác phải lo lắng chật vật vì tuy luôn tỏ ra mạnh mẽ, nhưng thực chất lại luôn là một con mồi yếu đuối có thể bị bóp chết bất cứ lúc lẽ cô nên nghe theo lời anh, làm theo những lời anh nói, để không vướng phải những chuyện đau đầu như khẽ thở dài, ngước mắt nhìn lên trần nhà, trong lòng bỗng nặng lúc mọi việc phải kết thúc con người đó đến lúc phải chịu trách nhiệm phải hoàn thành nhiệm vụ ngay bây giờ, chắc chắn phải như được chần chừ nữa.[.....]Vỹ Đạt ngồi bên cửa sổ, đôi mắt hướng nhìn bầu trời đêm đầy sao, trên tay cầm điếu thuốc, anh hít một hơi rồi nhả ra làn khói trắng đục mờ cửa văn phòng bật mở, Vương Xuân Thành bước vào." Là bác sĩ, anh không biết hút thuốc rất có hại cho sức khỏe sao? "Vỹ Đạt liếc mắt nhìn sang cậu, tay không nhanh không chậm dập tắt điếu thuốc kia, khóe môi khẽ nhếch." Cậu đến khám bệnh sao? "Xuân Thành cười nhạt." Tôi cần nói một số chuyện. "Vỹ Đạt ngồi xuống ghế, tay sắp xếp lại tài liệu trên bàn, nhàn nhạt trả lời." Cứ tự nhiên. "Vương Xuân Thành bước đến ngồi đối diện anh ta, nhướng mày." Anh còn nhớ đến người tên Trần Gia Khánh không? "Nghe đến đây anh ta khựng người, ngước mắt nhìn tên này nghe rất quen...Người trước mặt cũng rất quen!" Cậu là...Vương Xuân Thành?! "Cậu kinh ngạc nhìn Vỹ Đạt, tên bác sĩ này sao nhớ dai vậy nhỉ?Lâu như vậy rồi mà còn nhớ sao?" Trí nhớ anh tốt thật. "Vỹ Đạt mím môi, không phải vì trí nhớ tốt mà là vì chuyện này anh không thể nào quên được...Chuyện này liên quan đến ân nhân cứu mạng của anh, sao có thể nói quên là quên chứ?Phải nhớ cho đến khi chết đi mới thôi!" Vậy người vừa rồi là...Gia Khánh? "Người vừa rồi trông rất quen thuộc, không thể nhầm lẫn đi đâu Thành gật nhẹ đầu, hít một hơi thật sâu rồi khẽ nói." Bella, chính là cô Chu..."Vỹ Đạt trợn tròn mắt nhìn cậu, thực tâm không thể nào tin được lời vừa nghe năm biến mất không chút tin tức, giờ đây lại xuất hiện ở đây, với một thân phận khác, đã thế khuôn mặt còn..." Cô ấy quay về rồi..."Đạt cười nhạt, bao nhiêu gánh nặng trong lòng suốt những năm qua gần như được trút bỏ hoàn năm trước, anh đã trả ơn cô bằng cách giúp cô sang Mỹ, giữ kín chuyện đó không cho ai biết. Thế rồi Gia Khánh đã tìm đến anh khi biết cô biến Khánh nói sẽ cho anh bất cứ thứ gì anh muốn, miễn anh nói ra sự thật rằng cô đang ở Đạt cũng muốn nói lắm, nhưng đã hứa với cô rồi, nên tuyệt nhiên sẽ im lặng không hé nửa Khánh không bỏ qua dễ dàng như vậy, cô sau hơn một tuần biệt tích, không ngày nào Vỹ Đạt được yên ổn, hằng ngày Vương Xuân Thành đều được cử đến bệnh viện để moi móc tin tức từ anh, đúng là rất phiền Đạt chỉ sợ bản thân chịu không nổi mà nói toẹt ra hết, cứ niệm phật cầu nguyện ông Trời giúp anh sống sót qua những sự việc hệ trọng liên quan đến tính mạng con người may mắn thay, Gia Khánh cũng dần từ bỏ việc điều tra, cuộc sống của Vỹ Đạt mới trở lại yên năm im hơi lặng tiếng, giờ này lại được tin cô trở về, lại còn hội ngộ ở đây, đúng là chuyện thần kỳ!" Lúc nãy tại sao Gia Khánh lại..."Vừa rồi khi Vỹ Đạt hỏi đến việc đã từng gặp mặt nhau thì Gia Khánh lại phủ nhận, rốt cuộc là thế nào?Xuân Thành vươn vai một cái, ngáp ngắn ngáp dài." Có Trần Hạo ở đó, không tiện cho lắm... "Trần Hạo?Vỹ Đạt nghe xong khuôn mặt liền biến sắc, trên trán nổi đầy hắc tuyến, anh đập mạnh tay xuống bàn, hai mắt đỏ ngầu." Thì ra cái tên mặt mày biến thái như yêu râu xanh kia chính là Trần Hạo? "" Cái tên chó chết đó lại còn dám đến đây, đúng là không có lòng tự trọng! "" Định ra tay giết cô Chu sao? Được, để ông đây xiên chết cụ mày! "
Chị cô vì nghe đồn người chồng sắp cưới của mình là một tên xấu xí, đã vậy còn bất lực, cho nên không muốn lấy .Truyện này do Thái Nhất Sinh Thủy cho phép NovelToon đăng tải, nội dung chỉ là quan điểm của bản thân tác giả, không thể hiện lập trường của NovelToon
" Giám đốc, nhị thiếu gia đến..."" Nói với nó tôi đang bận. "" Nhưng..."Trần Hạo đưa đôi mắt sắc lạnh nhìn tên trợ lý của mình, tay vẫn ôm khư khư Thiên Vân trong lòng như một món bảo lý bắt gặp ánh mắt đáng sợ kia liền đổ mồ hôi hột, cúi đầu run rẩy." Nhưng còn có cả..."Chưa nói hết câu, cánh cửa văn phòng bật bóng xinh đẹp thanh mảnh cùng một người đàn ông lịch lãm bước Hạo chưa kịp định hình, trơ mắt nhìn một lúc rồi liền đẩy Thiên Vân Vân ngã xuống sàn nhà bóng loáng, nhăn nhó vì đau." Chủ tịch Bella! Sao cô lại..."Trần Hạo nhìn sang cô, rồi lại nhìn Trần Gia Khánh, người em trai của khoác tay Gia Khánh tiến lên phía trước đối diện với Trần Hạo, vẻ mặt cả hai thản nhiên vô cùng." Tôi đến đây là muốn bàn luận về việc của công ty. "Nghe đến đây, mắt Trần Hạo sáng rỡ, vội mời cô ngồi xuống tay rót trà cho cô và anh, dường như quên mất sự hiện diện của Thiên Vân nhìn thấy cảnh Gia Khánh cùng cô tình tứ như vậy, trong lòng bỗng dấy lên sự ghen ghét." Chủ tịch, cô muốn chúng ta cùng hợp tác sao? "Cô khẽ nhấp một ngụm trà, mùi hương hoa lài xộc vào mũi dễ chịu vô khẽ gật đầu, cười nhạt." Đây là bản hợp đồng, tôi mong hai ta hợp tác vui vẻ. "Với thân phận của cô, một khi cô đã nói thì dù hắn có muốn từ chối cũng không hắn làm sao bỏ qua một món hời lớn như vậy?Gia Khánh đặt bản hợp đồng xuống, tiện thể ghé vào tai Trần Hạo nói khẽ." Anh trai, không nhờ em thì anh cũng không có ngày hôm nay. "Trần Hạo nghe vậy chỉ biết ngoan ngoãn cầm bút kí vào tờ giấy chối lời đề nghị của cô, khác nào bỏ qua một mớ kho báu khổng lồ?Với địa vị hiện tại, cô được xem là một viên kim cương, ai cũng muốn có được cô, công ty của họ sẽ phát triển đến mức chóng khi kí xong, hắn đưa tay chủ ý bắt tay cô, đôi mắt ẩn ý nhìn cô có phần do dự, Gia Khánh liền thay mặt cô bắt lấy tay Hạo tuy trong lòng luôn có thái độ ghen ghét và khó chịu với em trai mình, nhưng thời điểm này nhìn thấy cô có vẻ thân thiết với anh nên hắn đành kìm nén cảm nhìn hắn, rồi nhìn sang Thiên Vân mặt mày đang tối sầm lại nãy giờ, lòng đắc đứng lên, từ tốn đi tới trước mặt cười hiền, tay khẽ nắm tay ả." Trần thiếu phu nhân, sau này xin chiếu cố nhiều hơn! "Danh hiệu Trần thiếu phu nhân trước đây từng là của cô, nhưng bị ả cướp mất, việc hệ trọng như vậy chắc chắn ả phải trả Vân cười gượng." Chị cứ nói quá, tôi mới là người nên nhờ chị chiếu cố thêm.."Đáy mắt cô hiện rõ sự khinh bỉ ả ta, một cảm giác kinh tởm cứ sôi sục trong tháng sau này, nhất định cô sẽ chiếu cố ả.\[.....\]Rời khỏi công ty Trần thị, Gia Khánh ngồi trong xe nhìn sang phía đưa mắt xa xăm nhìn những hàng cây ven ba năm rồi, cảnh vật đã thay đổi bất giác cười khổ, những kí ức ngày ấy sao cứ hiện về dằn vặt cô như vậy?Nó không buông tha cô, cứ bám lấy cô qua ngày này tháng giác đau đớn ngày ấy đã dần biến thành một nổi kinh kinh tởm bọn người xấu xa ấy, kinh tởm những việc họ đã làm, kinh tởm việc họ đối xử với cô ra sao, kinh tởm những lời nói cay độc của họ về bé đã bị gắn mác là kẻ xấu xí, bị người đời khinh rẻ, lời lẽ không hay đương nhiên không đếm họ cần gì phải nhẫn tâm như vậy?Trời sinh ra đã vậy, thay đổi được sao?Chỉ cần họ có chút lương tâm, dành những ánh mắt đồng cảm với cô một chút, mọi chuyện chẳng phải sẽ êm đẹp sao?Ngay cả cha mẹ, họ còn chẳng thèm thương hại cô, muốn cô biến mất mãi có duy nhất là người dì thân thương của cô, nhờ có dì cô mới có được ngày hôm thở dài, mi mắt lại nặng trĩu, cô ngáp nhẹ một hơi, mắt vô tình liếc nhìn đã quan sát biểu hiện của cô từ nãy đến giờ, dường như chìm đắm vào sắc đẹp của cứ nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô có chút gượng khẽ hắng giọng." Chuyện tối qua anh tự tiện đưa tôi về nhà anh, coi như tôi tha cho anh lần này."Chưa kịp để anh trả lời cô liền nói với tài xế." Dừng xe lại đi. "Chiếc xe nhanh chóng tấp vào ven đường, cô mở cửa, tiện thể nói." Sau này đừng nên lập lại chuyện tương tự. "Anh ngỡ ngàng nhìn theo hình bóng nhỏ bé kia dần khuất xa, lúc sau mới kịp hiểu những gì vừa xảy nhiên nhớ ra chuyện gì đó, tay liền lấy điện thoại gọi cho Vương Xuân dây bắt máy, anh liền nói." Việc cậu nói lúc sáng, là việc gì? "Xuân Thành nhớ ra ngay, nhanh chóng đáp." Cậu chủ còn nhớ cái tên tài xế tông vào cô Chu không? "" Đương nhiên không thể nào quên được. "" Tôi đã xử lý hắn từ lâu, nhưng mới đây tôi lại được tin cô chủ tịch tập đoàn MK gì đó đang tìm tung tích của hắn. "Quả nhiên chuyện này không phải trùng hợp, Bella chắc chắn là Chu Xuân khẽ nhếch môi, cô chắc chắn không ngờ được rằng có một ngày anh biết được những việc cô làm, những gì cô đang giấu muốn né tránh anh, không muốn liên lụy hay dây dưa với anh, không muốn anh nhận ra cô, nhưng thật đáng tiếc, ông trời đã phụ lòng cô và đang giúp gác máy, chân vắt chéo, khóe môi cong lên hình vành cung, đôi mắt ẩn chứa sự đắc con đội lốt sói cuối cùng cũng lòi xem sau này cô đối mặt với anh thế nào?\[.....\]Còn!
Thể loại truyện teen, cưới trước yêu sau...Mọi chuyện bắt nguồn từ giao ước kết hôn của nó và hắn được xác định từ lúc hai đứa chỉ trong bụng! Nhưng mãi đến khi học chung và cùng lớn thì nó cũng rung động với hắn vì vậy mọi chuyện nó đêu nghe hắn nhưng đáp lại là sự lạnh lùng cùng khinh bỉ của hắn! Đến khi hắn 19 tuổi nó ms 17 bk rằng hắn đang có tuổi trăng hoa mai là bồ này mốt bồ khác khiến nói khỏi đau lòng nhưng hắn nào hay nào bk! Đến khi hắn đã 21 tuổi ba mẹ của hai bên quyết lập đám cưới vs nhau, mặc dù hắn k mún nhưng cx phải cưới. Thấy thái độ hắn rất lạnh khi trong tiệc cưới nó quyết cùng hắn lập một điền kiện bí mậtĐó là cả hai sẽ k ngủ cùng phòng, k động chạm nhau! Cấm k dc bước vào phòng hắn, còn về tiền học phí lẫn ăn xài thì nó động đến của hắn một xu Điều là ý của cj k ạ, hắn hài lòng rồi đêm tân hôn trở về biệt thự riêng của nó và hắn mỗi người một phòng riêng tư. Tất cả người lm cx k dám hó hé dc chuyện này cho mẹ và ba hắn bk nếu k tự nhận kết quả. Liệu tình yêu họ sẽ đến thế nào? Mời các bạn đón xem! Dương Băng Băng Nó 19 tuổi, tóc đen, IQ 201/200, giỏi võ nhưng che dấu k ai bk, mắt đỏ nhưng ai cx đều ns nó là thứ quái thai khi trong bụng mẹ! Cộng thêm gương mặt xấu xí đều là giấu đế. Lâm Thế Vĩ Hắn 21 tuổi, tóc đen ngầu, IQ 200/200, với gương mặt hết sức quyến rũ thêm cái tính đào hoa! Giỏi võ thì khỏi nói.
Bạn đang đọc truyện Cô Vợ Xấu Xí Của Tổng Tài Ác Ma full đã hoàn thành của tác giả Ngô Trần Hạ My. Nhan sắc vốn dĩ chính là một thứ vô cùng mơ hồ, con người dù có xinh đẹp đến mấy, theo sự lu mờ của thời gian nó cũng sẽ phai nhạt. Nhân cách mới là thứ đáng để trân quý. Chồng! Em sợ sấm sét, hôm nay anh vào ngủ cùng em được không? Cút đi! Chồng! Anh thấy em mặc bộ này có đẹp không? Một kẻ xấu xí thì vẫn sẽ mãi xấu xí! Chồng! Hôm nay là sinh nhật em, anh có thể...Cô có thôi đi không?! Đừng gọi tôi là chồng nữa! Tôi không có con vợ xấu xí như cô! Bốn năm hôn nhân, Trần Hạo chưa bao giờ đếm xỉa ngó ngàng gì tới cô, thậm chí còn không động vào cô dù chỉ một lần. Đến cả một sợi tóc còn không dám chạm vào, thì nói chi là ân ân ái ái? Hắn luôn xem cô như một món đồ bỏ đi, xem cô như rác rưởi, xem cô là một thứ bẩn thỉu. Bốn năm, không dài cũng không ngắn, cô cũng dần yêu hắn, yêu đến mù quáng...
cô vợ xấu xí của tổng tài biến thái