Người ch.ết có giao tiếp được với người sống không? 14:00, Chủ nhật 16/04/2017. ( PHUNUTODAY ) - Theo dân gian, vong nhập là hiện tượng “hồn” của một người nhập vào người khác. Kết quả người bị nhập tự xưng là một người hoàn toàn khác: giới tính và nhân thân khác
Có rất nhiều điều thú vị về cuộc sống của người đã mất ở thế giới bên kia, thậm chí là khoa học cũng không thể nào lý giải được những hiện tượng kỳ lạ này. Một số người sẽ sở hữu khả năng đặc biệt. Họ có thể kết nối với người cõi âm, nói
Trương Dương không dám ở lại đây quá lâu, trong khi mọi người đều vui mừng vì việc Sở Trấn Nam sống lại, Trương Dương đã một mình quay ra chỗ chiếc xe jeep, hắn đã quá mệt, cần phải nghỉ ngơi một chút.
Vậy có cách nào người sống có thể tiếp xúc được với thân nhân quá cố ở cõi âm chăng? Thật ra sự chết là bước vào đời sống mới và hòa nhập vào một thế giới tương ứng với nghiệp lực của mình.
người chết có nhớ người sống không. Cái chết hay sự ra đi thường được coi là sự chấm dứt hoạt động của một sinh vật hoặc sự chấm dứt vĩnh viễn tất cả các hoạt động quan trọng (không thể đảo ngược) của một sinh vật.
Vay Tiền Nhanh. Người chết có nhớ người sống không? Dù lý giải theo khía cạnh khoa học hay tâm linh, câu trả lời vẫn khiến nhiều người tò mò. Biết rằng cõi trần chỉ là tạm bợ, chết đi rồi sẽ siêu thoát và tái kiếp. Nhưng khi suy nghĩ về người thân đã mất, chúng ta vẫn luôn tự hỏi liệu họ có nhớ mình không? Hy vọng bài viết dưới đây của sẽ giúp ích cho đang xem Người chết có nhớ người sống không? người mới chết có về nhà không?Cuộc sống của người âm như thế nào?Bạn đã bao giờ tò mò rằng linh hồn có cảm nhận được sự đau đớn không? Đời sống của người cõi âm như thế nào chưa? Có rất nhiều điều thú vị về cuộc sống của người đã mất ở thế giới bên kia, thậm chí là khoa học cũng không thể nào lý giải được những hiện tượng kỳ lạ số người sẽ sở hữu khả năng đặc biệt. Họ có thể kết nối với người cõi âm, nói chuyện và thậm chí làm lễ để gọi linh hồn người chết trở về. Sau đây là một số vấn đề mà chúng ta vẫn thường thắc mắc về cuộc sống của người cõi chết có đau đớn không?Đối với những người chết do bệnh tật thì vào thời khắc linh hồn lìa khỏi thân xác, họ sẽ không cảm nhận được sự đau đớn nào. Thay vào đó là sự thanh thản, nhẹ nhõm và giải chẳng còn bệnh tật dày vò, duy chỉ tâm trạng đau khổ vì luyến tiếc trần gian. Đây cũng có thể lý giải cho hiện tượng người chết vì quá vương vấn cõi dương nên thường về thăm người nhà, báo mộng….Người mới chết có về nhà không?Linh hồn người mới mất nếu phải đi đầu thai hoặc xuống thẳng địa ngục thì sẽ không được trở về nhà nữa. Nhưng nếu còn ở thân trung ấm thì sẽ lưu luyến người thân, gia đình mà sẽ quay trở về báo mộng với người đối với những người chết ngoài đường, linh hồn vất vưởng sẽ không thể về nhà. Vì vậy cần làm lễ gọi hồn để dẫn lối họ trở về. Cũng có một số trường hợp chấp niệm với cõi người quá lớn, quá quyến luyến trần gian, qua 49 ngày nhưng vẫn không chịu đi đầu đó linh hồn họ sẽ đi theo người thân, thường xuyên báo mộng. Họ vẫn chưa chịu chấp nhận rằng mình đã chết thì vẫn cứ lang thang ở nghĩa trang, nếu chết ở ngoài đường sẽ quanh quẩn ở nơi họ cõi âm sống như thế nào?Người cõi âm chỉ có thể ngửi thức ăn chứ không thể nào ăn được như chúng ta. Họ cũng chẳng cần phải ngủ đủ 7-8 tiếng một ngày. Họ đi rất nhanh, như cưỡi gió lướt mây chứ không được chậm rãi từng bước. Dưới thế giới âm phủ cũng có sự phân chia ngày và đêm, 4 mùa xuân hạ thu phạt sau khi chết?Dù thế giới nào cũng sẽ tồn tại quy củ. Tương tự như luật pháp trần gian, dưới âm phủ cũng sẽ có quy định và xử lý tội lỗi bằng những hình phạt cụ thể. Mọi việc con người làm khi còn sống đều sẽ được ghi chép chi tiết. Tùy vào từng tội mà sẽ có kết luận xử nặng hay nhiên hình phạt dưới âm gian đáng sợ hơn nhiều so với cõi trần, không chỉ xử 1 lần là xong. Chẳng hạn như việc một người giết 10 người thì pháp luật cũng sẽ chỉ xử tử 1 lần duy nhất. Nhưng ở âm phủ sẽ bị xử tử 10 lần. Bên cạnh đó khi hóa kiếp cũng sẽ bị người khác hư chuyện đầu thai?Có sinh có tử, luân hồi chuyển kiếp không phải là chuyện gì quá khó giải thích. Sau khi một người chết đi, thực chất linh hồn vẫn tồn tại. Đây được cho là phi vật thể, không thể nào dùng bất cứ phương pháp thực nghiệm nào về thế giới vật chất chúng ta đang sống để lý giải ta chỉ có thể dùng tinh thần để lĩnh hội điều này. Do đó các dạng thức tu hành trong tôn giáo chính là cách để con người tinh luyện tinh thần. Vì chỉ khi tu luyện mới có thể chứng thực được sự sinh tử luân hồi của con chết có nhớ người sống không vì sao?Theo quan niệm Phật giáo cho rằng, mọi người đều có thể đầu thai ngay sau khi chết hoặc 49 ngày sau đó. Một khi được tái sinh, họ sẽ quên hết thảy quá khứ. Tuy nhiên vẫn có một số trường hợp linh hồn người chết đột ngột hoặc oan uổng sẽ không chịu đầu thai. Những linh hồn này vẫn cứ lang thang, quanh quẩn bên những người họ yêu thương, bay quanh những người thân yêu của họ, thỉnh thoảng báo nhiên, sự sống và cái chết là điều bình thường và không thể tránh khỏi. Chúng ta chỉ có thể nén lại nỗi đau đớn và học cách chấp nhận nó. Những người rời bỏ thế giới này, họ sẽ mãi vấn vương, nhớ nhung người sống nếu chưa được đầu thai chuyển vậy, khi có người thân qua đời, gia đình cần cầu nguyện, tạo phước để linh hồn người đã mấy được an ủi, được siêu thoát và tái sinh càng sớm càng tốt. Hãy để cho người chết được yên nghỉ, thanh thản và hóa kiếp thành một kiếp sống khác tốt đẹp thêm Qua bài viết trên , mong rằng quý bạn đọc sẽ không còn quá quan trọng về vấn đề người chết có nhớ người sống không. Suy cho cùng người đi cũng đã đi, người sống vẫn phải tiếp tục sống. Chỉ mong ai sau khi đã sống một đời vất vả, chết đi rồi có thể thong thả uống một chén canh lãng quên và sớm tái kiếp.
Liệu người chết có nhớ người sống không và người mới chết có về nhà không? sẽ là câu hỏi mà thảo luận ngày hôm nay. Dẫu biết cõi trần là cõi tạm, nhưng khi nghĩ đến người thân đã mất, kẻ phàm trần vẫn thấp thỏm băn khoăn không biết người chết có nhớ người sống không? Thế giới tâm linh vô cùng rộng lớn khiến nhiều người tò mò. Đào sâu vào nghiên cứu toàn cầu này, có vẻ như các nhà khoa học vẫn chưa tìm ra câu trả lời chính xác. Linh hồn có tồn tại hay không? Người sống sau khi chết có còn nhớ đến người sống không? Đây là những câu hỏi khiến nhiều người tò mò muốn tìm câu trả lời nhất. Quan điểm về cái chết và linh hồn Theo triết lý nhà Phật Theo giáo lý nhà Phật chết không phải là hết, thân tạm bợ này không phải là bạn, chết là thay thân như thay áo cũ. Chúng tôi là nhà khoa học, không tin vào những điều mê tín dị đoan. Nhưng theo bạn, tin vào tâm linh có phải là mê tín? Kỳ thực trong cuộc sống không phải là mê tín dị đoan, tâm linh cũng không xa rời thực tế cuộc sống này, tâm linh tồn tại trên đời, chỉ là chúng ta không biết, không nhìn thấy nên cho rằng cô ấy không có ở đó. Thế giới tâm linh rất rộng lớn, kiến thức tâm linh không đúng thì gọi là mê tín, kiến thức chân chính không gọi là mê tín. Chết có phải là hết không? Chết hoặc qua đời thường được coi là sự chấm dứt các hoạt động của một sinh vật hoặc sự chấm dứt vĩnh viễn tất cả các hoạt động quan trọng không thể đảo ngược của một sinh vật. Tuy nhiên, một định nghĩa về cái chết phụ thuộc vào quan điểm và niềm tin tôn giáo cũng như các lĩnh vực liên quan. Theo quan điểm của Phật giáo, linh hồn sau khi chết phải trải qua 7 lần phán xét, mỗi lần kéo dài 7 ngày. Sau đó, linh hồn phải đi qua đại điện ở âm phủ, sau 7 tuần linh hồn sẽ được phóng sinh. 49 ngày được coi là khoảng thời gian quan trọng đối với người đã khuất, trong khoảng thời gian này họ rất đau buồn và lưu luyến trần gian. Theo y khoa hiện đại Trong y học, chết là chấm dứt mọi hoạt động sống như hô hấp, trao đổi chất, phân chia tế bào bị gián đoạn vĩnh viễn. Chết hoặc qua đời thường được coi là sự chấm dứt các hoạt động của một sinh vật hoặc sự chấm dứt vĩnh viễn tất cả các hoạt động quan trọng không thể đảo ngược của một sinh vật. Tuy nhiên, một định nghĩa về cái chết phụ thuộc vào quan điểm và niềm tin tôn giáo cũng như các lĩnh vực liên quan. Trong y học, chết là chấm dứt mọi hoạt động sống như hô hấp, trao đổi chất, phân chia tế bào bị gián đoạn vĩnh viễn. Theo triết lý người Việt Đạo lý truyền thống Việt Nam cho rằng nam tử hán đại trượng phu, mọi ân oán đều được xóa tan khi môn đăng hộ đối, vì chết là hết nợ trần gian. Một quan niệm nhân văn khác là sống thì rút, xem cuộc sống trên trần gian chỉ là quán trọ tạm bợ, chết không phải là hết. Chính vì vậy, theo tín ngưỡng của người Việt Nam có tục gọi là vong hồn. Và sau khi chết 49 ngày, hầu hết những người đã khuất sẽ đầu thai vào các kiếp khác nhau.. Bạn đã nghe sự tích bát canh Mạnh Bà chưa? Văn hóa Phương Đông cho rằng sau khi sống xong con người sẽ phải trải qua một cuộc hành trình rồi mới quyết định thần linh có thể đi đến cõi nào để tiếp tục luân hồi hoặc lên trời hưởng phước hoặc đầu thai làm người hoặc một số loại động vật. . , hoặc bị gửi đến mười tám tầng địa ngục như trong truyền thuyết để chịu đựng. Con đường mà mỗi người sau khi chết đều phải băng qua, đầu tiên là Cổng ma, sau đó đến con đường tên là đường Hoàng Tuyền, hai bên đường đang nở một bông hoa rất đẹp. Người ở trần gian gọi là hoa Bì Ngân hoa ở thế giới bên kia. Con đường này hẳn là rất dài, cuối đường có một con sông nhỏ tên là Vong Xuyên Hà. Bên kia sông có một cây cầu đá gọi là cầu Nại Hà, đối diện bên kia cầu là một gò đất gọi là Vọng Hương đài. Trên bờ còn có một tảng đá, tên là Tam Sinh Thạch, ghi lại kiếp trước, kiếp này và kiếp sau của mỗi người. Qua cầu Nại Hà, đứng trên thềm Vọng Hương nhìn trần gian lần cuối rồi bước vào cõi âm. Cạnh Vọng Hương Đài có một ngôi đình nhỏ gọi là đình Mạnh Bà. Ở đó, một người phụ nữ tên là Mạnh Bà canh giữ và chia cho mỗi người qua đường một chén canh Mạnh Bà. Uống canh Mạnh Bà sẽ khiến bạn quên hết mọi thứ. Kỳ thực, chén canh này chính là nước mắt chảy ròng ròng khi còn sống. Mỗi người sống đều sẽ rơi nước mắt vui hoặc buồn, đau, hoặc hận, hoặc buồn, hoặc vì yêu … Đọc thêm Mâm cúng thôi nôi cho bé gái, bé trai đơn giản Mạnh Bà thu từng giọt nước mắt của họ, nấu thành canh, khi họ từ giã cõi đời, đến cầu Nại Hà, uống rượu, quên hết yêu ghét trong đời, thanh tịnh, bắt đầu bước vào sáu đường, hoặc là tiên, hoặc người, hoặc động vật … Mọi người đều phải qua cầu, Mạnh Bà sẽ hỏi có muốn uống canh không, muốn qua cầu thì phải uống canh. Không uống canh thì không qua cầu Nại Hà, không được đầu thai. Nhưng không phải ai cũng tình nguyện uống canh vì có những thứ họ không muốn quên. Vong Xuyên Hà còn được gọi là Tam Đồ Hà, nằm giữa đường Hoàng Tuyền và Âm phủ. Nước sông đỏ như máu, bên trong đều là hồn phi phách tán, gió tanh tưởi đập vào mặt. Bởi vì kiếp sau, bọn họ có thể gặp được người mình yêu nhất kiếp này, cho nên có người không uống canh Mạnh Bà mà đồng ý nhảy xuống Vong Xuyên vô cùng đau đớn, chờ ngàn năm mới được đầu thai. Người đã chết có nhớ người sống và có về báo mộng không? Trong ngàn năm đó, họ sẽ nhìn thấy người mà họ yêu thương nhất trên đời này đi trên đầu của họ, nhưng không thể nói chuyện với nhau, bởi vì chúng ta nhìn thấy họ, nhưng họ không thể nhìn thấy chúng ta. Sau một ngàn năm, nếu nỗi nhớ vẫn chưa vơi đi và bạn vẫn nhớ chuyện kiếp trước, bạn có thể trở lại nhân gian để tìm lại người mình yêu nhất kiếp trước. Người vừa chết tức là đã sang thế giới bên kia, thế giới bên kia chỉ là cõi tạm, giống như tạm dừng trước khi luân hồi. Không ai ở đó mãi mãi. Tùy theo nghiệp chướng của họ khi còn sống mà họ đầu thai sớm hay muộn, họ có thể đầu thai ngay sau khi chết, nếu không thì trong vòng 49 ngày họ sẽ đầu thai. Một khi được đầu thai, họ sẽ quên hết mọi thứ trong quá khứ. Chỉ có một số trường hợp sau 49 ngày mà họ vẫn từ chối đầu thai vì họ còn quá nhiều vướng mắc với thế giới người thường hoặc vì họ chết bất đắc kỳ tử, oan ức. Những linh hồn này vẫn ở lại thế giới, lang thang bên cạnh những người thân yêu của họ, thậm chí đôi khi mang về những giấc mơ. Nếu người thân gọi lại những vong linh này bằng cách gọi vong linh và nếu được thì họ không thể khẳng định được linh hồn đó là người thân, họ hàng của mình, đôi khi những ngạ quỷ khác tự xưng là người thân của mình thì họ đã biết hết mọi chuyện về nhà mình. Sống chết là lẽ tự nhiên, biết rằng chết là chắc chắn, hãy xóa bỏ nỗi đau và chấp nhận cái chết. Người đời sau khi chết, chỉ khi chưa được giải thoát tái sinh, mới nhớ đến người sống. Nhiều người níu kéo vì nhớ người thân quá nên cố níu kéo, mong người chết luôn nhớ về mình mà không biết điều đó không tốt cho mình. Vì vậy, khi người thân qua đời, mỗi Phật tử và người thân trong gia đình có trách nhiệm phải thành tâm cầu nguyện, tạo công đức hồi hướng để hương linh người thân sớm siêu thoát. Người chết cần được an nghỉ, siêu thoát để mong kiếp sau được đầu thai làm người, được sống ấm no, hạnh phúc nên việc cầu siêu cho người chết là rất quan trọng và cần thiết. Câu hỏi thường gặp Biểu hiện của người chết không siêu thoát Theo quan điểm của đạo Phật, chết không có nghĩa là hết, dù thể xác có bị hủy hoại thì linh hồn vẫn ở đó và có ý thức. Sau khi chết, khoảng thời gian từ ngày thứ nhất đến ngày thứ 49 sẽ là thời kỳ khó khăn và đau đớn nhất. Mặc dù thể xác của họ đã chết, nhưng linh hồn của họ vẫn tồn tại trong nhà và họ vẫn có thể nghe thấy chúng ta đang làm gì, đang nghĩ gì trong khi chúng ta không thể nhìn hoặc nghe thấy họ nói. Nó làm cho họ bực bội và khó chịu, họ đau khổ vì họ vẫn còn lưu luyến với thế giới và người thân, bạn bè của họ. Chưa kể một tuần họ có thể sẽ tái hiện cái chết một lần và điều đó khiến họ cảm thấy bất lực và đau khổ. Những người chết do tai nạn hoặc tự tử còn kinh hoàng hơn. Vào ngày thứ 49, họ sẽ đầu thai ở cổng địa ngục. Khi người quá cố qua đời, người nhà không được sát sinh và không được phạm tội, đây được coi là đạo hạnh và tránh cho người quá cố không phải chịu thêm tội khi xuống địa ngục. Nếu trong nhà có người chết mà giết sinh vật đó thì khi người chết xuống âm phủ sẽ bị những sinh vật đó đuổi theo và người chết không thể chạy thoát. Chưa kể, người chết khi còn sống, nếu làm quá nhiều điều trái đạo đức, làm tổn thương người khác, có ý đồ xấu thì khi xuống địa ngục cũng sẽ bị vu oan và tùy trường hợp mà ma xui quỷ khiến. thoát khỏi. Và người đã khuất không siêu thoát được sẽ có một số triệu chứng sau đây mà gia đình cần lưu ý và tìm cách giúp họ siêu thoát. Người chết có biết mình chết không? Câu trả lời là có nhận thức được – cụ thể Một nghiên cứu mới cho thấy ý thức của một người sẽ tiếp tục hoạt động sau khi tim ngừng đập và cơ thể không thể cử động. Điều này có nghĩa là người đã chết về cơ bản biết rằng họ đã chết. Họ bị mắc kẹt bên trong xác chết nhưng não của họ vẫn hoạt động nhưng chỉ trong thời gian ngắn Dẫn chứng trên cho thấy những người được hồi sinh sau khi ngừng tim nhận thức được những gì đang diễn ra xung quanh họ trong khi họ chết’ trước khi được hồi sinh’. Đáng ngạc nhiên hơn, vẫn có bằng chứng cho thấy người chết thậm chí có thể nghe thấy chính mình được các bác sĩ tuyên bố đã chết. Người chết có thấy người sống được không? Vậy có cách nào để người sống liên lạc với người thân đã khuất ở thế giới bên kia không? Trên thực tế, cái chết là bước vào một cuộc sống mới và hòa nhập vào một thế giới tương ứng với nghiệp của mỗi người. Khi mới chết, người chết vẫn ở xung quanh gia đình và những người thân yêu của họ, nhưng theo thời gian, khi họ nhận thức được hoàn cảnh mới, họ sẽ tách khỏi ràng buộc gia đình và tái sinh vào cõi tương ứng với họ của họ. Do đó, lúc đầu, những người thân yêu có thể nghĩ về họ trong giấc ngủ vì đây là phương tiện giao tiếp nhạy cảm nhất. Cõi âm là cõi tưởng, cứ tưởng gặp nhau là đủ. Nhưng chúng ta không được làm phiền họ vì điều đó chỉ cản trở việc giải phóng của họ. Hơn nữa, thế giới ngầm là một thế giới kỳ lạ và phức tạp với những quy luật tự nhiên khác với thế giới vật chất. Một số thầy mo, kẻ cơ hội, người tu hành, bùa chú … thường giao tiếp với những linh hồn xấu xa, hung dữ, cô độc … để cầu lợi, chữa bệnh, bỏ bùa chú, giải khuây. âm phủ để bảo vệ và giúp anh nằm trên lưỡi dao sắc bén mà không bị tổn thương hoặc anh có thể ném một đống hương xuống nền xi măng và những cây hương vẫn còn nguyên. Đọc thêm Cúng tuần cho người mới mất đầy đủ và chính xác năm 2022 Người nào luyện thần thì có thể đưa vong linh vào nhà người đó, người đó quan sát rồi quay lại chỉ bảo nên nói gì cũng đúng. Có khi họ sai ma đi tìm chồng, tìm vợ … Nhưng khi trở về, đừng nói thật là người đó có muốn đi đâu không, nên còn cầu siêu cho vong linh, nếu vui thì thôi. hạnh phúc của bạn cũng sẽ bay. Vì vậy, cuộc sống của những người như vậy phải phụ thuộc vào ma quỷ nên đầu óc họ không rõ ràng và sống trong nỗi sợ hãi dao động. Người mới chết có về nhà không? Khi họ chết, nếu họ cũng đầu thai, họ sẽ không trở về nhà. Tuy nhiên, những người mất đi sự tồn tại ở dạng trung gian thường trở về nhà, đi chơi với những người thân yêu, đôi khi mang theo những giấc mơ về trong mơ. Đối với những người chết trên đường phố, sẽ rất khó để trở về nhà. Lúc này, gia đình phải tổ chức lễ gọi hồn về nhà. Người mới qua đời HAY VỀ NHÀ? Một người vừa chết thông thường sẽ đầu thai sau 49 ngày, nhưng trong kinh Phật nói rõ rằng đối với người cực kỳ xấu hoặc cực tốt, họ không trải qua thời gian 49 ngày mà ngay lập tức được tái sinh vào vương quốc. Ví như người cực ác có nghiệp địa ngục, khi chết sẽ bị tái sinh vào địa ngục và sống trong cảnh khổ; còn người vô cùng tốt, tạo được nhiều phước khi còn sống thì khi chết sẽ được tái sinh lên cõi trời để hưởng phước. . Những người đang sống, tu theo pháp môn Tịnh độ và mong muốn được vãng sanh về Tây Phương Cực Lạc, nếu được Phật A Di Đà tiếp nhận, thì khi lâm chung sẽ ngay lập tức được vãng sanh về Tây Phương Cực Lạc. Người bình thường làm việc thiện, việc xấu khi còn sống, khi chết phải trải qua 49 ngày để định nghiệp, sau đó họ sẽ đầu thai, trong 49 ngày người chết sẽ mang thân xác của bardo, Đây gọi là giữa thân trước khi đầu thai với thân mới, thời gian giữa thân có thể lâu hoặc nhanh, có thể đầu thai nhanh hoặc sau 49 ngày không đầu thai. Như vậy, người vừa chết có về nhà hay không? Người đã khuất và đầu thai sẽ không trở về nhà, nếu họ vẫn còn ở hình thức trung gian họ sẽ thường trở về nhà, họ thường quanh quẩn trong nhà xung quanh người thân của mình, thậm chí có khi mang theo cả những giấc mơ về. Những người chết bất đắc kỳ tử ngoài đường, rất khó trở về nhà, phải làm lễ gọi hồn về nhà. Người chết bao lâu thì siêu thoát? Đi đầu thai kiếp mới Theo giáo lý nhà Phật, con người sau khi chết tùy theo từng nghiệp chướng khác nhau nên luân hồi trong sáu con đường khác nhau, nhưng thời gian tối đa ở thân bardo là 49 ngày, sau đó sẽ luân hồi. 49 ngày ở đây tương đương với 49 năm trên trái đất. Trên thực tế, con số 49 ngày chỉ là ước tính, vì nó là thời gian dành cho thể vía, bardo. Vì vậy, có trường hợp người thân qua đời cách đây vài chục năm nhưng khi xuất hiện lại, diện mạo, diện mạo vẫn không hề thay đổi so với lúc còn sống, đối với họ quan niệm thời gian không chỉ là vài chục ngày. . Những người chết vì các bệnh liên quan đến tuổi tác có thể tái sinh nhanh hơn Chết vì bệnh tật, về già Đối với những người bình thường, tinh thần không quá nặng, tuổi già hoặc chết vì bệnh tật không quá 49 ngày tức là ở thế gian xấp xỉ 49 tuổi thì họ sẽ đi đầu thai. . Chết bất đắc kỳ tử do tai nạn, oan hồn Trường hợp chết đột ngột, tâm thần không chuẩn bị, quá trình này có thể lặp lại sau 49 năm, tức là sau 49 năm, linh hồn của người đó sẽ tan biến rồi biến mất rồi tái sinh trở lại từ mạnh mẽ trở lại. yếu thì biến mất rồi tiêu biến để tập hợp lại từ yếu đến mạnh. Chết do hy sinh trong chiến tranh Đối với những người chết như một liệt sĩ, quá trình này có thể được nhân đôi, tức là 21 x 49 = 98 năm Hầu hết trong số họ chỉ kéo dài đến thời điểm này và sẽ được tái sinh. Gia đình, người thân nên làm gì cho người mất? Trong thời gian 49 ngày, để hướng thiện cho người đã khuất, người còn sống phải làm nhiều việc thiện như phóng sinh, ăn chay, niệm Phật, làm ma chay, tụng kinh đặc biệt là kinh Địa Tạng. Bằng cách dâng mình cho người chết, người chết sẽ nhận được nhiều phước lành hơn và được tái sinh vào một vùng đất tốt. Gia đình khó khăn thì tùy theo sức mình mà làm, có ít tiền thì việc giải thoát chúng sinh là điều ít quan trọng hơn. Thành tâm thì không cần phải mời thầy cúng, có thể tự mình tụng kinh niệm Phật, ăn chay trường nhưng điều quan trọng là thành tâm muốn tốt cho người đã khuất thì hãy làm những việc này một cách nghiêm túc. Tuy nhiên, sự sống và cái chết là điều bình thường và không thể tránh khỏi. Chúng tôi chỉ có thể nén nỗi đau và chấp nhận nó. Những người rời khỏi thế giới trần thế sẽ nghĩ đến những người sống khi họ chưa được tái sinh và giải thoát. Vì vậy, khi có người thân qua đời, người nhà nên cầu nguyện, tạo phước để linh hồn người đã khuất được cứu càng sớm càng tốt. Người mất rồi cũng không còn nữa, hãy để người đã khuất được yên nghỉ, siêu thoát để đầu thai sang kiếp khác tốt đẹp hơn. Tóm lại Với những chia sẻ chi tiết của YKMUSA, chúng tôi mong rằng câu hỏi người chết có nhớ người sống không đã không còn thực sự quan trọng nữa. Với niềm tin cho kiếp mới, sau khi về cõi âm, họ sẽ uống một chén canh Mạnh Bà để quên đi quá khứ và nhanh chóng được siêu thoát về nơi khác. Việc níu kéo và mong muốn người thân đã khuất luôn nhớ đến mình là điều không tốt. Tôi là Nguyễn Văn Sỹ có 15 năm kinh nghiệm trong lĩnh vực thiết kế, thi công đồ nội thất; với niềm đam mê và yêu nghề tôi đã tạo ra những thiết kếtuyệt vời trong phòng khách, phòng bếp, phòng ngủ, sân vườn… Ngoài ra với khả năng nghiên cứu, tìm tòi học hỏi các kiến thức đời sống xã hội và sự kiện, tôi đã đưa ra những kiến thức bổ ích tại website Hy vọng những kiến thức mà tôi chia sẻ này sẽ giúp ích cho bạn!
Người chết có nhớ người sống không? Dù lý giải theo khía cạnh khoa học hay tâm linh, câu trả lời vẫn khiến nhiều người tò mò. Biết rằng cõi trần chỉ là tạm bợ, chết đi rồi sẽ siêu thoát và tái kiếp. Nhưng khi suy nghĩ về người thân đã mất, chúng ta vẫn luôn tự hỏi liệu họ có nhớ mình không? Hy vọng bài viết dưới đây của sẽ giúp ích cho bạn. Cuộc Sống Của Người Âm Như Thế Nào? Bạn đã bao giờ tò mò rằng linh hồn có cảm nhận được sự đau đớn không? Đời sống của người cõi âm như thế nào chưa? Có rất nhiều điều thú vị về cuộc sống của người đã mất ở thế giới bên kia, thậm chí là khoa học cũng không thể nào lý giải được những hiện tượng kỳ lạ này. Một số người sẽ sở hữu khả năng đặc biệt. Họ có thể kết nối với người cõi âm, nói chuyện và thậm chí làm lễ để gọi linh hồn người chết trở về. Sau đây là một số vấn đề mà chúng ta vẫn thường thắc mắc về cuộc sống của người cõi âm. Cái Chết Có Đau Đớn Không? Đối với những người chết do bệnh tật thì vào thời khắc linh hồn lìa khỏi thân xác, họ sẽ không cảm nhận được sự đau đớn nào. Thay vào đó là sự thanh thản, nhẹ nhõm và giải thoát. Vì chẳng còn bệnh tật dày vò, duy chỉ tâm trạng đau khổ vì luyến tiếc trần gian. Đây cũng có thể lý giải cho hiện tượng người chết vì quá vương vấn cõi dương nên thường về thăm người nhà, báo mộng…. Người Mới Chết Có Về Nhà Không? Linh hồn người mới mất nếu phải đi đầu thai hoặc xuống thẳng địa ngục thì sẽ không được trở về nhà nữa. Nhưng nếu còn ở thân trung ấm thì sẽ lưu luyến người thân, gia đình mà sẽ quay trở về báo mộng với người thân. Riêng đối với những người chết ngoài đường, linh hồn vất vưởng sẽ không thể về nhà. Vì vậy cần làm lễ gọi hồn để dẫn lối họ trở về. Cũng có một số trường hợp chấp niệm với cõi người quá lớn, quá quyến luyến trần gian, qua 49 ngày nhưng vẫn không chịu đi đầu thai. Lúc đó linh hồn họ sẽ đi theo người thân, thường xuyên báo mộng. Họ vẫn chưa chịu chấp nhận rằng mình đã chết thì vẫn cứ lang thang ở nghĩa trang, nếu chết ở ngoài đường sẽ quanh quẩn ở nơi họ mất. Người Cõi Âm Sống Như Thế Nào? Người cõi âm chỉ có thể ngửi thức ăn chứ không thể nào ăn được như chúng ta. Họ cũng chẳng cần phải ngủ đủ 7-8 tiếng một ngày. Họ đi rất nhanh, như cưỡi gió lướt mây chứ không được chậm rãi từng bước. Dưới thế giới âm phủ cũng có sự phân chia ngày và đêm, 4 mùa xuân hạ thu đông. Hình Phạt Sau Khi Chết? Bài mới tại đây Cách Đốt Vía Buôn Bán Giải Đen Dân Kinh Doanh Phải Biết Dù thế giới nào cũng sẽ tồn tại quy củ. Tương tự như luật pháp trần gian, dưới âm phủ cũng sẽ có quy định và xử lý tội lỗi bằng những hình phạt cụ thể. Mọi việc con người làm khi còn sống đều sẽ được ghi chép chi tiết. Tùy vào từng tội mà sẽ có kết luận xử nặng hay nhẹ. Tuy nhiên hình phạt dưới âm gian đáng sợ hơn nhiều so với cõi trần, không chỉ xử 1 lần là xong. Chẳng hạn như việc một người giết 10 người thì pháp luật cũng sẽ chỉ xử tử 1 lần duy nhất. Nhưng ở âm phủ sẽ bị xử tử 10 lần. Bên cạnh đó khi hóa kiếp cũng sẽ bị người khác giết. Thực Hư Chuyện Đầu Thai? Có sinh có tử, luân hồi chuyển kiếp không phải là chuyện gì quá khó giải thích. Sau khi một người chết đi, thực chất linh hồn vẫn tồn tại. Đây được cho là phi vật thể, không thể nào dùng bất cứ phương pháp thực nghiệm nào về thế giới vật chất chúng ta đang sống để lý giải được. Chúng ta chỉ có thể dùng tinh thần để lĩnh hội điều này. Do đó các dạng thức tu hành trong tôn giáo chính là cách để con người tinh luyện tinh thần. Vì chỉ khi tu luyện mới có thể chứng thực được sự sinh tử luân hồi của con người. Chết chưa hẳn là chấm dứt. Sau khi chết đi thực chất con người vẫn còn linh hồn và thần thức. Vậy những linh hồn đó có nhớ người sống không? Tại sao? Chắc chắn là vẫn còn nhớ. Bạn đã nghe truyền thuyết về món canh Mạnh Bà chưa? Theo quan niệm Á Đông, những người sống sót đã phải trải qua một hành trình khổ ải. Từ đó quyết định họ có thể tiếp tục chuyển kiếp hay không. Có thể hóa thành kiếp người trầm luân, hoặc lên thẳng thiên đàng, hoặc cũng có thể bị đày xuống địa ngục chịu nhiều hình phạt. Ai cũng sẽ đi chung một con đường sau khi chết. Đầu tiên vượt qua cánh cửa địa ngục, đi một quãng khá xa đến một dòng sông nhỏ. Tiếp theo, đi đến Cầu Nại Hà. Phái bên kia bờ có tấm bia đá ghi tiền kiếp, kiếp này và kiếp sau của mỗi người. Khi qua cầu, đứng trên bục hương vàng, nhìn lại trần gian lần cuối và chính thức nhập cõi âm. Bên cạnh Vọng Hương Đài có một ngôi làng tên Mạnh Bà. Có một người phụ nữ đứng đó chờ đợi để cho mỗi linh hồn một chén canh Mạnh Bà. Sau khi uống nước canh, mọi thứ sẽ bị ở kiếp này sẽ bị lãng quên. Món canh đó thực sự là nước mắt của cả cuộc đời họ đã sống. Ai sống trên đời cũng phải trải qua nhiều trải qua hỉ nộ ái ố của nhân sinh. Mạnh Bà thu nhặt từng giọt nước mắt đó rồi đun thành canh. Khi họ uống nó, họ quên đi tất cả những đau đớn và hận thù ở cõi trần và bắt đầu luân hồi. Thế nhưng, không phải ai cũng muốn uống vì có những thứ họ không muốn quên. Thay vì uống canh, họ chọn cách nhảy xuống sông Vong Xuyên Hà và chờ đợi một nghìn năm. Trong thời gian đó, họ sẽ nhìn thấy những người thân yêu của mình đi qua cây cầu. Nhưng họ chỉ có thể nhìn mà không thể nói chuyện. Bài mới tại đây Làm Sao Để Biết Mình Có Lộc Buôn Bán? 8 Dấu Hiệu Thu Hút Tài Lộc Một ngàn năm đã trôi qua, nếu nỗi nhớ vẫn chưa nguôi ngoai, bạn có thể quay lại thế giới này và tìm lại người mình yêu nhất kiếp trước. Những người ở thế giới bên kia, tạm an nghỉ trước khi đầu thai. Mọi thứ lại cứ tiếp diễn, chắc chắn sẽ không có ai ở đó mãi mãi và sớm muộn gì cũng sẽ luân hồi. Biểu Hiện Của Người Chết Không Siêu Thoát Theo triết lý nhà Phật cái chết chỉ là kết thúc một cõi sống tạm bợ, tức là chỉ mất đi thân xác chứ phần linh hồn và thần thức vẫn còn đó. 49 ngày sau khi chết là khoảng thời gian đau đớn nhất của đời người. Vong linh người mất vì lưu luyến nên cứ mãi ở bên cạnh người thân. Họ có thể nhìn thấy, lắng nghe và thấu hiểu được những hành động và suy nghĩ của người thân trong gia đình. Chỉ là âm dương cách biệt, người phàm chúng ta không thể nào nhìn thấy được họ. Điều đó làm cho linh hồn người chết đau khổ, luyến tiếc khó lòng mà siêu thoát. Hơn nữa, trong vòng 49 ngày đó cứ 7 ngày lại cúng cho người mất 1 lần hay còn gọi là cúng thất, cúng tuần. Mỗi dịp như thế này gia đình sẽ cúng cơm, tụng kinh siêu độ cho vong hồn. Người mất đều có thể nghe thấy và cảm nhận được hết. Chính vì vậy càng làm cho họ nhớ nhung và không muốn rời đi. Thậm chí những người mất do tai nạn hay tự tử còn kinh khủng hơn, họ bất lực và đau khổ nhìn người thân thương nhớ mình. Do đó trong 49 ngày, gia đình nên thường xuyên đọc kinh hồi hướng cho linh hồn của người mất, làm nhiều điều thiện và tránh sát sanh để tạo phước báu cho vong linh. Theo đó sẽ giúp họ ra đi thanh thản hơn, chấp nhận rời bỏ thế gian. Người Ở Lại Cần Làm Gì Để Giúp Người Đã Mất? Theo quan niệm Phật giáo cho rằng, mọi người đều có thể đầu thai ngay sau khi chết hoặc 49 ngày sau đó. Một khi được tái sinh, họ sẽ quên hết thảy quá khứ. Tuy nhiên vẫn có một số trường hợp linh hồn người chết đột ngột hoặc oan uổng sẽ không chịu đầu thai. Những linh hồn này vẫn cứ lang thang, quanh quẩn bên những người họ yêu thương, bay quanh những người thân yêu của họ, thỉnh thoảng báo mộng. Tuy nhiên, sự sống và cái chết là điều bình thường và không thể tránh khỏi. Chúng ta chỉ có thể nén lại nỗi đau đớn và học cách chấp nhận nó. Những người rời bỏ thế giới này, họ sẽ mãi vấn vương, nhớ nhung người sống nếu chưa được đầu thai chuyển kiếp. Vì vậy, khi có người thân qua đời, gia đình cần cầu nguyện, tạo phước để linh hồn người đã mấy được an ủi, được siêu thoát và tái sinh càng sớm càng tốt. Hãy để cho người chết được yên nghỉ, thanh thản và hóa kiếp thành một kiếp sống khác tốt đẹp hơn. Qua bài viết trên , Tamlinh360 mong rằng quý bạn đọc sẽ không còn quá quan trọng về vấn đề người chết có nhớ người sống không. Suy cho cùng người đi cũng đã đi, người sống vẫn phải tiếp tục sống. Chỉ mong ai sau khi đã sống một đời vất vả, chết đi rồi có thể thong thả uống một chén canh lãng quên và sớm tái kiếp.
Người chết có nhớ người sống không? Dù lý giải theo khía cạnh khoa học hay tâm linh, câu trả lời vẫn khiến nhiều người tò mò. Biết rằng cõi trần chỉ là tạm bợ, chết đi rồi sẽ siêu thoát và tái kiếp. Nhưng khi suy nghĩ về người thân đã mất, chúng ta vẫn luôn tự hỏi liệu họ có nhớ mình không? Hy vọng bài viết dưới đây của sẽ giúp ích cho bạn. Cuộc Sống Của Người Âm Như Thế Nào? Bạn đã bao giờ tò mò rằng linh hồn có cảm nhận được sự đau đớn không? Đời sống của người cõi âm như thế nào chưa? Có rất nhiều điều thú vị về cuộc sống của người đã mất ở thế giới bên kia, thậm chí là khoa học cũng không thể nào lý giải được những hiện tượng kỳ lạ này. Một số người sẽ sở hữu khả năng đặc biệt. Họ có thể kết nối với người cõi âm, nói chuyện và thậm chí làm lễ để gọi linh hồn người chết trở về. Sau đây là một số vấn đề mà chúng ta vẫn thường thắc mắc về cuộc sống của người cõi âm. Cái Chết Có Đau Đớn Không? Đối với những người chết do bệnh tật thì vào thời khắc linh hồn lìa khỏi thân xác, họ sẽ không cảm nhận được sự đau đớn nào. Thay vào đó là sự thanh thản, nhẹ nhõm và giải thoát. Vì chẳng còn bệnh tật dày vò, duy chỉ tâm trạng đau khổ vì luyến tiếc trần gian. Đây cũng có thể lý giải cho hiện tượng người chết vì quá vương vấn cõi dương nên thường về thăm người nhà, báo mộng…. Người Mới Chết Có Về Nhà Không? Linh hồn người mới mất nếu phải đi đầu thai hoặc xuống thẳng địa ngục thì sẽ không được trở về nhà nữa. Nhưng nếu còn ở thân trung ấm thì sẽ lưu luyến người thân, gia đình mà sẽ quay trở về báo mộng với người thân. Riêng đối với những người chết ngoài đường, linh hồn vất vưởng sẽ không thể về nhà. Vì vậy cần làm lễ gọi hồn để dẫn lối họ trở về. Cũng có một số trường hợp chấp niệm với cõi người quá lớn, quá quyến luyến trần gian, qua 49 ngày nhưng vẫn không chịu đi đầu thai. Lúc đó linh hồn họ sẽ đi theo người thân, thường xuyên báo mộng. Họ vẫn chưa chịu chấp nhận rằng mình đã chết thì vẫn cứ lang thang ở nghĩa trang, nếu chết ở ngoài đường sẽ quanh quẩn ở nơi họ mất. Người Cõi Âm Sống Như Thế Nào? Người cõi âm chỉ có thể ngửi thức ăn chứ không thể nào ăn được như chúng ta. Họ cũng chẳng cần phải ngủ đủ 7-8 tiếng một ngày. Họ đi rất nhanh, như cưỡi gió lướt mây chứ không được chậm rãi từng bước. Dưới thế giới âm phủ cũng có sự phân chia ngày và đêm, 4 mùa xuân hạ thu đông. Hình Phạt Sau Khi Chết? Bài mới tại đây Nghi Thức Lễ Cúng 7 Ngày Sau Khi Mất Chi Tiết Nhất Năm 2023Dù thế giới nào cũng sẽ tồn tại quy củ. Tương tự như luật pháp trần gian, dưới âm phủ cũng sẽ có quy định và xử lý tội lỗi bằng những hình phạt cụ thể. Mọi việc con người làm khi còn sống đều sẽ được ghi chép chi tiết. Tùy vào từng tội mà sẽ có kết luận xử nặng hay nhẹ. Tuy nhiên hình phạt dưới âm gian đáng sợ hơn nhiều so với cõi trần, không chỉ xử 1 lần là xong. Chẳng hạn như việc một người giết 10 người thì pháp luật cũng sẽ chỉ xử tử 1 lần duy nhất. Nhưng ở âm phủ sẽ bị xử tử 10 lần. Bên cạnh đó khi hóa kiếp cũng sẽ bị người khác giết. Thực Hư Chuyện Đầu Thai? Có sinh có tử, luân hồi chuyển kiếp không phải là chuyện gì quá khó giải thích. Sau khi một người chết đi, thực chất linh hồn vẫn tồn tại. Đây được cho là phi vật thể, không thể nào dùng bất cứ phương pháp thực nghiệm nào về thế giới vật chất chúng ta đang sống để lý giải được. Chúng ta chỉ có thể dùng tinh thần để lĩnh hội điều này. Do đó các dạng thức tu hành trong tôn giáo chính là cách để con người tinh luyện tinh thần. Vì chỉ khi tu luyện mới có thể chứng thực được sự sinh tử luân hồi của con người. Chết chưa hẳn là chấm dứt. Sau khi chết đi thực chất con người vẫn còn linh hồn và thần thức. Vậy những linh hồn đó có nhớ người sống không? Tại sao? Chắc chắn là vẫn còn nhớ. Bạn đã nghe truyền thuyết về món canh Mạnh Bà chưa? Theo quan niệm Á Đông, những người sống sót đã phải trải qua một hành trình khổ ải. Từ đó quyết định họ có thể tiếp tục chuyển kiếp hay không. Có thể hóa thành kiếp người trầm luân, hoặc lên thẳng thiên đàng, hoặc cũng có thể bị đày xuống địa ngục chịu nhiều hình phạt. Ai cũng sẽ đi chung một con đường sau khi chết. Đầu tiên vượt qua cánh cửa địa ngục, đi một quãng khá xa đến một dòng sông nhỏ. Tiếp theo, đi đến Cầu Nại Hà. Phái bên kia bờ có tấm bia đá ghi tiền kiếp, kiếp này và kiếp sau của mỗi người. Khi qua cầu, đứng trên bục hương vàng, nhìn lại trần gian lần cuối và chính thức nhập cõi âm. Bên cạnh Vọng Hương Đài có một ngôi làng tên Mạnh Bà. Có một người phụ nữ đứng đó chờ đợi để cho mỗi linh hồn một chén canh Mạnh Bà. Sau khi uống nước canh, mọi thứ sẽ bị ở kiếp này sẽ bị lãng quên. Món canh đó thực sự là nước mắt của cả cuộc đời họ đã sống. Ai sống trên đời cũng phải trải qua nhiều trải qua hỉ nộ ái ố của nhân sinh. Mạnh Bà thu nhặt từng giọt nước mắt đó rồi đun thành canh. Khi họ uống nó, họ quên đi tất cả những đau đớn và hận thù ở cõi trần và bắt đầu luân hồi. Thế nhưng, không phải ai cũng muốn uống vì có những thứ họ không muốn quên. Thay vì uống canh, họ chọn cách nhảy xuống sông Vong Xuyên Hà và chờ đợi một nghìn năm. Trong thời gian đó, họ sẽ nhìn thấy những người thân yêu của mình đi qua cây cầu. Nhưng họ chỉ có thể nhìn mà không thể nói chuyện. Bài mới tại đây Tín Ngưỡng Thờ Cúng Tổ Tiên Của Người Việt NamMột ngàn năm đã trôi qua, nếu nỗi nhớ vẫn chưa nguôi ngoai, bạn có thể quay lại thế giới này và tìm lại người mình yêu nhất kiếp trước. Những người ở thế giới bên kia, tạm an nghỉ trước khi đầu thai. Mọi thứ lại cứ tiếp diễn, chắc chắn sẽ không có ai ở đó mãi mãi và sớm muộn gì cũng sẽ luân hồi. Biểu Hiện Của Người Chết Không Siêu Thoát Theo triết lý nhà Phật cái chết chỉ là kết thúc một cõi sống tạm bợ, tức là chỉ mất đi thân xác chứ phần linh hồn và thần thức vẫn còn đó. 49 ngày sau khi chết là khoảng thời gian đau đớn nhất của đời người. Vong linh người mất vì lưu luyến nên cứ mãi ở bên cạnh người thân. Họ có thể nhìn thấy, lắng nghe và thấu hiểu được những hành động và suy nghĩ của người thân trong gia đình. Chỉ là âm dương cách biệt, người phàm chúng ta không thể nào nhìn thấy được họ. Điều đó làm cho linh hồn người chết đau khổ, luyến tiếc khó lòng mà siêu thoát. Hơn nữa, trong vòng 49 ngày đó cứ 7 ngày lại cúng cho người mất 1 lần hay còn gọi là cúng thất, cúng tuần. Mỗi dịp như thế này gia đình sẽ cúng cơm, tụng kinh siêu độ cho vong hồn. Người mất đều có thể nghe thấy và cảm nhận được hết. Chính vì vậy càng làm cho họ nhớ nhung và không muốn rời đi. Thậm chí những người mất do tai nạn hay tự tử còn kinh khủng hơn, họ bất lực và đau khổ nhìn người thân thương nhớ mình. Do đó trong 49 ngày, gia đình nên thường xuyên đọc kinh hồi hướng cho linh hồn của người mất, làm nhiều điều thiện và tránh sát sanh để tạo phước báu cho vong linh. Theo đó sẽ giúp họ ra đi thanh thản hơn, chấp nhận rời bỏ thế gian. Người Ở Lại Cần Làm Gì Để Giúp Người Đã Mất? Theo quan niệm Phật giáo cho rằng, mọi người đều có thể đầu thai ngay sau khi chết hoặc 49 ngày sau đó. Một khi được tái sinh, họ sẽ quên hết thảy quá khứ. Tuy nhiên vẫn có một số trường hợp linh hồn người chết đột ngột hoặc oan uổng sẽ không chịu đầu thai. Những linh hồn này vẫn cứ lang thang, quanh quẩn bên những người họ yêu thương, bay quanh những người thân yêu của họ, thỉnh thoảng báo mộng. Tuy nhiên, sự sống và cái chết là điều bình thường và không thể tránh khỏi. Chúng ta chỉ có thể nén lại nỗi đau đớn và học cách chấp nhận nó. Những người rời bỏ thế giới này, họ sẽ mãi vấn vương, nhớ nhung người sống nếu chưa được đầu thai chuyển kiếp. Vì vậy, khi có người thân qua đời, gia đình cần cầu nguyện, tạo phước để linh hồn người đã mấy được an ủi, được siêu thoát và tái sinh càng sớm càng tốt. Hãy để cho người chết được yên nghỉ, thanh thản và hóa kiếp thành một kiếp sống khác tốt đẹp hơn. Qua bài viết trên , Tamlinh360 mong rằng quý bạn đọc sẽ không còn quá quan trọng về vấn đề người chết có nhớ người sống không. Suy cho cùng người đi cũng đã đi, người sống vẫn phải tiếp tục sống. Chỉ mong ai sau khi đã sống một đời vất vả, chết đi rồi có thể thong thả uống một chén canh lãng quên và sớm tái kiếp.
Cuộc sống sau khi chết như thế nào, Người chết có biết mình chết không, Con đường dẫn đến cái chết nhanh nhất, Tại sao người chết vẫn mềm, Phim sự trở lại cuộc sống và cái chết, Người chết đi về đâu trong 3 ngày, Người chết có nhớ người sống không, Sau khi chết có thể sẽ như thế nào TỪ VỤ HOTGIRL HẢI PHÒNG VỪA NHẢY LẦU TỰ TỬ ĐI QUA CÁI CHẾT KHÓ KHÔNG? Một cô gái đẹp ở Hải Phòng tên vừa nhảy từ lầu 17 Bệnh viện Đa khoa Quốc tế Hải Phòng, tự kết thúc đời mình. Người chết có biết mình chết không là hotgirl TP Cảng, gia đình khá giả, cô làm việc trong lĩnh vực chăm sóc sắc đẹp. Nghe nói cô từng viết nhiều stt chia sẻ sự uất ức vì chồng có bồ, cô bồ thậm chí còn nhắn tin ghen ngược. Bác sĩ Bùi Thanh Doanh, Giám đốc chuyên môn Bệnh viện Đa khoa quốc tế Hải Phòng, cho biết nữ bệnh nhân 29 tuổi, trú tại TP Hải Phòng vào Khoa hồi sức cấp cứu của bệnh viện lúc 23 giờ ngày 2/11 trong tình trạng hoàn toàn tỉnh táo, đau bụng và sốt nhẹ. Nữ bệnh nhân này sau đó được đưa lên nằm điều trị tại Khoa Nội tổng hợp trên tầng 14 của bệnh viện. Đến khoảng 1 giờ 35 ngày 4/11, mọi người trong viện bỗng nghe thấy tiếng động mạnh, sau đó bàng hoàng phát hiện một người rơi xuống nền tầng 8 của tòa nhà. Tại hiện trường, các bác sĩ phát hiện nạn nhân là nữ bệnh nhân đang nằm bất động trong tư thế sấp, có máu chảy, vỡ hộp sọ. Mặc dù tích cực cấp cứu trong khoảng 30 phút nhưng nữ bệnh nhân đã không qua khỏi. Cách đây ít hôm, một em gái 19 tuổi quê Nam Định đã nhảy cầu ở Hà Nam, ngay trước mắt bạn trai. Em chết cùng cái thai trong bụng. Tuần trước, cũng có chị vợ hận chồng, đã pha thuốc diệt chuột vào sữa của hai con để chúng cùng chết với mẹ… Vô số các vụ tự tử như thế. Các cô, các chị đều chết vì đau buồn người đàn ông là người yêu, là chồng, là cha của con mình. Vẫn biết, khi bệnh tật, khi mang thai với người thiếu trách nhiệm, khi tuyệt vọng về lòng dạ đàn ông, phụ nữ vẫn thường cho rằng cuộc đời mình vô nghĩa rồi, hoang tàn rồi, sự sống nào nghĩa lý gì. Chết là chấm dứt hết mọi buồn đau, căm hận. Nhiều cô chọn cái chết để trả thù. Cho rằng mình chết đi, kẻ đó sẽ suốt đời ân năn, sẽ có một bóng ma lẩn quẩn quanh chân “nó”. Thế nhưng, tôi từng chứng kiến ông giáo sư kia, dù người vợ đâm đầu vào xe ô tô vì buồn chồng lạc lòng với cô gái khác, sau đó ông vẫn cưới cô nhân tình vì họ yêu nhau mà. Tôi cũng thấy nhiều anh khác, vợ chết có ít tháng đã rước người phụ nữ mới vào nhà. Những người đàn ông có hối hận hay không? Chúng ta đâu ở trong lòng họ mà biết, cũng không trong hoàn cảnh cụ thể để mà phán xét. Chỉ thấy, những cái chết vì tình, vì đàn ông kiểu này là những cái chết vô lý và lãng xẹt. Thử hỏi những người từng tự tử hụt, 100% sẽ nói đó là quyết định ngu ngốc nhất, vô trách nhiệm và tàn ác với người thân nhất họ từng làm. Họ sẽ nói giờ đây họ quý trọng sự sống đến thế nào, thật may họ đã không mất mạng vì phút nông nổi hôm nào. Người ruột thịt là lý do đưa chúng ta tới với thế giới này, cũng là những mối dây liên hệ, ràng chúng ra vào trách nhiệm, tình yêu thương dài lâu… Người yêu hay vợ chồng suy cho cùng, cũng chỉ giống câu nói của cổ nhân “Phu – phụ như xiêm y”, có thể thay ra và mặc vào và biến đổi theo ngày tháng. Điều gì rồi cũng qua, thời gian sẽ sửa chữa buồn đau, tuyệt vọng; chỉ có mạng sống là không thể lấy lại. Hãy tìm những mối liên hệ của bạn với cuộc đời và ráng sống tới bình minh, rồi ngày mai sẽ khác… Sau khi chết, tức bỏ xác thân này, chúng ta có đời sống thế nào. Câu hỏi này từ khi loài người xuất hiện cho đến ngày nay chưa giải đáp được. Ngay như Đức Phật được hỏi câu này, Ngài cũng không trả lời dứt khoát và Ngài đưa ra ví dụ có người bị thương thì phải lo chữa vết thương, không cần điều tra vết thương gây ra bởi ai và từ đâu mà có. Không phải Phật không trả lời được, nhưng Ngài nhận thấy có trả lời, người ta cũng không hiểu và không chấp nhận được, nên Ngài không nói. Thắc mắc này có từ khởi đầu của loài người, nhưng các tôn giáo đều giải thích rằng con người là sản phẩm của Thượng đế, thì sau khi chết, quyền định đoạt của Thượng đế cho người ta lên thiên đường hay xuống hỏa ngục. Đó là quan niệm của các tôn giáo nhất thần công nhận có đời sau như vậy. Nhưng triết học không chấp nhận quan niệm này, vì nếu loài người là sản phẩm của Thượng đế, thì Thượng đế có thật sự là người tốt hay không, vì người tốt thì không làm việc xấu. Tại sao Thượng đế lại tạo ra người xấu và tại sao Ngài lại tạo ra người hung ác, giả dối và nếu người này chống lại Thượng đế thì họ bị Thượng đế đưa vào hỏa ngục. Vì vậy, triết học khó chấp nhận Thượng đế. Từ đó mới sanh ra tư tưởng hoài nghi và tiếp theo có thuyết tiến hóa chịu ảnh hưởng của vật chất nhiều hơn, theo đó con người phát xuất từ đơn bào tiến lên đa bào, có rong rêu, tiến lên khỉ vượn và thành con người. Thuyết tiến hóa và thuyết tạo hóa mâu thuẫn với nhau, không chấp nhận nhau. Thái độ của người học Phật quan trọng là phải thực tập pháp tu mà chư Phật và Hiền thánh đã thực tập và đạt được trí tuệ. Khi chúng ta có tuệ giác, sẽ nhìn được sự thật. Vì vậy, chúng ta phải chữa cho sáng mắt mới thấy; nói cách khác, chúng ta còn sống mà nói về đời sống sau khi chết cũng khó đúng, khó tin. Cho nên kinh Pháp hoa diễn tả có một vị Đạo sư đối với người mù từ thuở nhỏ là bị mù trước chân lý mà có giải thích về việc ta từ đâu tới và chết về đâu thì họ cũng không nghe. Đạo sư mới lên núi Tuyết tìm bốn thứ cỏ thuốc để chữa cho họ sáng mắt, thấy được màu sắc và sự vật. Như vậy, quan trọng của đạo Phật là phải tu và chứng để thấy, không phải nói suông. Đạo Phật chủ trương ít nói, nhưng thực tập để có kết quả đúng đắn, tức mời ta ăn, không phải giới thiệu món ăn. Bốn cỏ thuốc là Tứ Thánh đế nếu thực tập sẽ diệt được phiền não, nghiệp chướng, trần lao, thì sáng mắt trước chân lý, là thấy ta từ đâu đến đây và chết về đâu. Vì vậy, đến với đạo Phật là đến để thấy, để thực tập. Các Thánh đệ tử thực tập Tứ Thánh đế có kết quả từng phần khác nhau, từ quả vị Tu-đà-hoàn, Tư-đà-hàm, A-na-hàm, đến A-la-hán. Quả vị A-la-hán là của người sáng mắt thấy được chân lý là thấy ta từ đâu sanh lại đây và chết về đâu. Nhưng đến đây, Phật dạy đi xa thêm là kinh Pháp hoa diễn tả rằng người sáng mắt thấy biết tất cả rồi, thì Đạo sư bảo rằng anh không thấy sự vật bị ngăn cách bởi vách và không thấy sự vật ở xa. Vì vậy, phải thực tập pháp tu Đại thừa là tu Bồ-tát đạo từ Thập tín, Thập trụ, Thập hạnh, Thập hồi hướng cho đến Thập địa, mới thấy chính xác; còn trước kia chỉ thấy một phần mà thôi. Lên Bồ-tát Thập địa thấy toàn diện việc của mình và mối quan hệ của mình; nhưng việc của người và sự quan hệ của người thì chỉ Phật mới thấy tất cả chúng sinh, Ngài mới thọ ký được. Nói như vậy, chúng ta mới có khái niệm về cuộc sống sau khi chết là ta từ đâu tới, sống bao lâu chết và tái sanh ở đâu. Mạng sống của chúng ta có giới hạn trong một khoảnh khắc của sự sống, nếu dài lắm sống được một trăm năm, nhưng cũng là một khoảnh khắc. Căn cứ vào lời Phật dạy và Thánh chúng, chúng ta kiểm tra lại, các Ngài đắc đạo muốn diễn tả hiểu biết cho đời sau, để lại sách nói về cuộc sống sau khi chết. Tôi đọc các sách này thấy mỗi vị có cái thấy một góc; cho nên tổng hợp tất cả cái thấy của các Ngài để chúng ta quan sát, phân tích, tìm hiểu, chúng ta có được cái thấy thực của mình. Nếu đứng trên quan điểm này, chúng ta có thể tạm trả lời chúng ta từ đâu tới, ta là gì và chết về đâu là ba điều mà tôi nghĩ tự trả lời cho mình được, không ai trả lời thay được. Thật vậy, mỗi người có điểm phát xuất và điểm tới khác nhau. Căn cứ vào lời Phật dạy và những người đi trước, chúng ta nhận ra được điều này, vì sách của các Ngài cho thấy các Ngài có điểm phát xuất khác và điểm đến khác. Tương tự như vậy, chúng ta tìm điểm đến của chúng ta. Chúng ta nhớ Phật dạy rằng Dục tri tiền thế nhân Kim sanh thọ giả thị Yếu tri lai thế quả Kim sanh tác giả thị. Nghĩa là muốn biết đời trước thì hãy nhìn cái quả hiện tại của mình và muốn biết đời sau như thế nào, hãy xem cái nhân hiện tại của mình. Nói cách khác, những gì chúng ta có do chúng ta tự tạo, không phải do Thượng đế tạo. Ta tạo việc quá khứ, nay chúng ta hưởng quả hiện tại. Ta tạo việc hiện tại, tương lai sẽ hưởng quả đó. Nhân quả không khác được, nhưng phải có đủ duyên thì kết quả sớm; còn thiếu duyên thì kết quả chậm; nhưng sớm muộn gì cũng phải thành quả. Riêng tôi, thấy được đời sống của mình, vì sáu mươi lăm năm trước, tôi sớm nhận ra giáo lý Phật, mới bỏ tục xuất gia và trải qua hơn sáu mươi năm tu học, kết thành quả là Pháp sư. Không có hơn sáu mươi năm học đạo, tôi không có thành quả ngày nay. Như vậy, tôi biết gần là hơn sáu mươi năm tu kết thành quả này. Muốn biết xa hơn sáu mươi năm trước, tại sao tôi tu, thì có thể nói tôi gặp thắng duyên thúc đẩy đi tu sớm vì tôi có một người chú tu tại gia. Khi người bạn đời của ông mất, ông tụng kinh cầu siêu cho vợ. Tôi đến ở trọ nhà ông, nghe ông tụng kinh chữ Nho mà tôi thuộc. Chú mới bảo rằng tôi chỉ nghe kinh vài lần mà thuộc là điều lạ, như vậy tôi có căn tu, nếu không đi tu thì uổng. Tôi đồng ý liền và ông lấy dao cạo tóc cho tôi liền lúc đó. Ngoài ra, tôi cũng được Hòa thượng Đạt Vương cho một bộ kinh Pháp hoa bằng chữ Nho lúc tôi mới 12 tuổi, làm sao đọc được. Nhưng nghe tên kinh, tự nhiên tôi cảm thấy thân quen. Từ những điều này, tôi truy ra đời trước mình đã tu, nên đời này sanh lại, gặp thầy hiền bạn tốt khai ngộ, tôi mới phát tâm xuất gia và tiến tu được. Từ những sự kiện thực tế như vậy, tôi rất tin luật Nhân quả của Phật và nhân duyên tu hành của tôi. Trên bước đường tu có nhiều khó khăn nguy hiểm, nhưng quan trọng là tôi gặp được các thiện tri thức trong và ngoài nước, giúp cho tầm nhìn của tôi mở lần, hoài nghi được tháo gỡ và tâm trí sáng lên. Vì vậy, tôi truy nguyên ra đời trước mình đã tu, nên đời này mới được gặp thiện tri thức và phát tâm tu, nghĩa là thấy quả hiện tại mà đoán được cái nhân quá khứ, tức trả lời được ta từ đâu tới. Khi sang Nhật Bản tu học, đến chùa Tổng Trì, tôi thấy rất quen. Tôi có ấn tượng đời trước mình là tu sĩ Nhật Bản, nay sanh lại Việt Nam, nên tôi học tiếng Nhật rất nhanh, chỉ học ba tháng mà đủ khả năng thi vào đại học. Người Nhật cũng nói đời trước tôi là người Nhật. Tôi gặp một ông thầy người Nhật rất quý người Việt Nam. Ông này đã từng phản đối chính phủ Diệm bằng cách tuyệt thực trước Tòa Đại sứ Việt Nam. Tôi nói thầy này đời trước là tu sĩ Việt Nam, nhưng nay sanh lại Nhật Bản, nên rất có cảm tình với người Việt Nam. Hoặc các nhà sư Tây Tạng đến chùa nào cũng biết họ đã từng ở đó, hay gặp mặt người thì nhận biết được là bạn đồng tu đời trước. Một vị Hòa thượng Nhật nói một câu đơn giản, nhưng có ý nghĩa đối với tôi, ông nói đời trước chúng ta đã từng gặp nhau ở hội Linh Sơn của Phật, nên đời này mới gặp lại tự nhiên thấy thương quý nhau. Riêng tôi trên bước đường tu có sự gắn bó mật thiết với Giáo hội, với Tăng-già nhiều hơn là gắn bó với gia đình. Tình cảm tôi dành cho Giáo hội bằng cả cuộc đời mình. Người bạn nói linh sơn cốt nhục là đời trước xa xưa từng tu với nhau thì đời này mới gặp lại quý mến nhau, dù mang thân tứ đại ngũ uẩn, nhưng không bị tứ đại ngũ uẩn chi phối và xem tình cảm thế gian rất nhẹ, nhưng tình đạo thì sâu nặng. Một số bạn tôi tu hành, nhưng căn lành yếu, nên tình đạo không có, đối với Giáo hội không thân thiết, đối với giáo lý không chuyên tâm, thì họ chỉ là người mới phát tâm tu, nên tình đời còn nặng. Quan sát những việc của đời này để thấy được nhân lành và nghiệp ác của từng người ở đời trước. Nghiệp ác nặng, có tu cũng bị kéo ra. Căn lành lớn thì gặp khó cũng vượt được. Vì vậy, ta tiếp xúc với bạn mà nhìn nhau kính trọng được thì phải hiểu là bạn thân đời trước rồi, dù mới gặp lần đầu. Nhưng cũng có người mới gặp mà thấy khó chịu thì biết họ từng là đối thủ với ta ở kiếp trước, nên trái đất tròn gặp lại, ta không làm mất lòng họ, nhưng họ luôn kiếm chuyện với ta. Điển hình như Phật nói rằng Đề Bà Đạt Đa không chỉ gây khó khăn cho Phật trong kiếp này mà từ kiếp quá khứ đã như vậy và trong tương lai cũng sẽ tiếp tục như vậy. Tôi thường lấy lời Phật dạy quan sát thế gian để nhận biết ai là người bạn đồng tu đời trước, ai là người chống đối đời trước và ai là người vô thưởng vô phạt. Quá khứ đã là bạn thì phải trân trọng để làm cho tình bạn tốt thêm. Nếu không làm như vậy, mà lợi dụng bạn, thì sẽ biến bạn thân thành người chống đối. Thực tế cho thấy có người được nhiều bạn giúp đỡ nên sự nghiệp, nhưng họ được rồi lại cư xử làm mất tình bạn và họ chết trong cô đơn, tuyệt vọng, chắc chắn đi vào đường ác. Phước báo đời trước họ có, nhưng lại đem thí cho danh vọng hão huyền, khiến họ mất tất cả và biến bạn thành thù. Đối với tôi, những người bạn tốt, tôi rất trân trọng, vì trên bước đường tu ta rất cần thầy hiền bạn tốt; vì không có họ, ta khó đi lên. Bạn tốt là vốn quý cho chúng ta trên bước đường thượng cầu Phật đạo, hạ hóa chúng sinh. Tôi gọi đó là pháp lữ Đại thừa đồng hành đồng sự. Cầu mong kiếp sau gặp lại chia sẻ kinh nghiệm tu hành. Hạng thứ hai tôi gọi là bạn đối lập. Ta làm gì, họ cũng tìm cách chống phá, chắc chắn ai cũng gặp loại bạn này. Tôi thường nghĩ vì ta từng chống họ trong quá khứ, nên quả này gặp lại nhất định phải trả. Có vị thiền sư đắc đạo thấy nhân quả quá khứ, nên có người đến định giết ông. Thiền sư chuẩn bị sẵn túi bạc và nói với họ rằng ông thiếu tiền, chứ không thiếu mạng. Họ không giết nữa và lấy tiền rồi đi. Một vị thiền sư khác biết mình thiếu mạng, nên sẽ có người nhất định đến đòi mạng. Ông mới nói với đệ tử rằng sau này thầy sẽ bị giết, không nên thắc mắc. Người đắc đạo thì thấy được đời trước của mình. Phải có trí tuệ để biết được bạn tốt hay không tốt để xử sự cho đúng. Nếu nhận được đây là quả phải trả thì trả và lợi dụng quả này để làm nhân tốt cho đời sau, khác với người đời ăn mà không muốn trả. Thật vậy, hành Bồ-tát đạo, có trí tuệ, gặp chủ nợ ta mừng quá, trả cho hết, mạng này có trong khoảnh khắc giữ làm gì, vì Bồ-tát sống với sinh mạng vô cùng; nhưng tìm thời điểm trả cho có ý nghĩa. Đương nhiên đời này ta không thiếu nợ, nhưng đời trước ta thiếu. Thiếu nợ mạng sống, hay thiếu nợ lời ăn tiếng nói, hoặc thiếu nợ tiền. Phải biết lợi dụng sự mắc nợ này mà ta thanh toán cho có ý nghĩa, sử dụng mạng sống này mà làm cho cái nhân đời sau được tốt, tức chết thế nào để trở thành bất tử. Điển hình như Bồ-tát Quảng Đức tụng kinh Pháp hoa suốt 49 năm và Ngài chọn đúng thời điểm tự thiêu để trở thành người bất tử. Các bậc Thánh có trí tuệ thì xử sự như vậy, không biết thì sống rồi cũng chết như cỏ cây, chẳng ai nhớ đến. Nợ cũ chúng ta trả và tạo được nhân mới tốt đẹp cho đời sau, gọi là chuyển khổ duyên nhi thành lạc cụ, sái nhiệt não nhi đắc thanh lương; đó là đặc sắc của Đại thừa, là Niết-bàn tự tâm. Người bị hệ lụy vật chất nhiều làm cho tâm họ khổ, nhưng đệ tử Phật thì luyện tập cho được “Thân thọ hình mà tâm không thọ hình”. Phật dạy rằng chúng sinh thân chưa thọ khổ mà tâm họ đã khổ. Còn Bồ-tát thì thân thọ khổ, mà tâm không khổ, cho đến các Ngài viên tịch cũng không biết. Thật vậy, Bồ-tát Quảng Đức ngồi trong lửa một cách yên tĩnh vì tâm thức Ngài không thấy nóng. Vì thói quen của tâm thức chúng ta là lửa nóng, nên chúng ta cảm thấy nóng. Tôi có kinh nghiệm này, một lần ngủ, tôi nằm mơ thấy bị rớt trong lò lửa, mới hoảng hốt, tưởng mình bị chết cháy rồi, nhưng sao lúc đó, tâm thức tôi thấy không nóng là tâm thức có thể vào lửa không bị nóng, còn thân vật chất thì vẫn bị đốt. Bồ-tát Quảng Đức trải qua một tuần lễ không ăn, tôi biết rằng Ngài đang sống với tâm thức, cho nên không cảm thấy đói. Người chưa đói, nhưng tâm thức đói là chắc chắn đi vào ngạ quỷ. Người bị béo phì, lượng mỡ dự trữ còn nhiều, nhưng vẫn thích ăn là tâm thức ăn. Biết luyện tập tâm thức không thích ăn thì nhịn được. Con lạc đà sống trong sa mạc, trữ lượng nước của nó còn, nên không khát nước. Con gấu tuyết sống 6 tháng không ăn vì lượng dinh dưỡng dự trữ còn. Nó ngủ là nó không có ý thức ăn thì nó không có cảm giác đói. Ta cũng thế, Phật giáo gọi là Thiền thực. Người tu Thiền ăn một bữa, hay vài ngày ăn một bữa cũng sống và cảm giác đói không có, cho đến ý thức vui buồn cũng hết là họ sống với tuệ giác. Tâm thức giúp chúng ta hình dung ra cuộc sống đời sau của mình. Chúng ta phải tìm được pháp môn tu và sống với pháp môn đó thì không bị phiền não quấy rầy, không bị ảnh hưởng của thiên nhiên. Các vị Thánh La-hán đạt được như vậy. Tới đó, tự trả lời được chúng ta sau khi chết về đâu, về thiên đường, về Cực lạc, hay về Niết-bàn. Còn lòng nuôi dưỡng mầm mống hận thù, ham muốn chất chứa, chúng ta phải đi vào thế giới ham muốn, hận thù để trả vay muôn kiếp. Muốn biết sau khi chết về đâu, mỗi người thể nghiệm pháp Phật sẽ biết. Cầu mong quý vị sáng tâm để thấy được cõi đi về của mình.
người chết có nhớ người sống không