Ngoài thời gian trên, các chủ phương tiện cần liên hệ với nhân viên trực (điện thoại: 02703.863.764 hoặc 0913.889.308). Ông Tống Thành Phong được bầu làm Chủ tịch Hội Cựu chiến binh tỉnh . 14:48, Thứ Sáu, 14/10/2022 (GMT+7) vững mạnh; Vinh danh Chủ tịch Hồ Chí Minh;
Tổng Giám Đốc Gian Manh Chỉ Yêu Vợ Chương 9 Chương trước: Chương 8 An Dĩ Mạch ngủ không lâu lắm, khoảng lúc ăn cơm trưa, An Dĩ Mạch tỉnh lại do đói quá. Đã uống canh gừng của An Mặc Hàn, lại uống thuốc của chú Lãnh Khuê, bây giờ cô đã thấy đỡ hơn nhiều, cả người đã có sức hơn. "Dì Lan, thiếu gia đâu?"
Không cần đi vào từng chi tiết một của những vấn đề phức tạp mà tất cả anh chị em đều đã biết, tôi ước mong, qua tông thư này, đưa ra một số hướng dẫn về đời sống của Giáo Hội và trách vụ rao giảng Tin Mừng Chúa ở Trung Quốc, để giúp anh chi em nhận thức ra
Kết bài phân tích bài thơ Ngắm trăng mẫu 1. Bài thơ kể về việc Bác ngắm trăng trong hoàn cảnh bị tù đày. Thế nhưng tình cảm song phương đều mãnh liệt của cả người và trăng, cả hai đều chủ động tìm đến giao hòa cùng nhau.
Ngày 11/10/2022, Bảo hiểm Xã hội (BHXH) Việt Nam tổ chức Lễ công bố Quyết định của Thủ tướng Chính phủ về việc bổ nhiệm Phó Tổng giám đốc BHXH Việt Nam. Bộ trưởng Bộ Tài chính Hồ Đức Phớc - Chủ tịch Hội đồng quản lý BHXH Việt Nam dự và trao các Quyết định.
Vay Tiền Nhanh. An Dĩ Mạch ngủ không lâu lắm, khoảng lúc ăn cơm trưa, An Dĩ Mạch tỉnh lại do đói quá. Đã uống canh gừng của An Mặc Hàn, lại uống thuốc của chú Lãnh Khuê, bây giờ cô đã thấy đỡ hơn nhiều, cả người đã có sức hơn.“Dì Lan, thiếu gia đâu?”An Dĩ Mạch đi xuống lầu, thấy thức ăn trong phòng ăn đã sẵn sàng, rất rõ ràng, chỉ có một suất.“Thiếu gia tới công ty, thư ký của thiếu gia gọi điện nói cậu ấy có chút việc.”“Đã ăn cơm chưa ạ?” Dì Lan lắc đầu một cái, thiếu gia nhận điện thoại xong là đi ra ngoài luôn, còn chưa kịp ăn cơm, chỉ dặn đến bữa thì gọi tiểu thư xuống ăn Dĩ Mạch nghe nói An Mặc Hàn chưa ăn cơm, hơi nhíu mày, sao mà luôn vậy không biết, cho dù bận rộn hơn nữa cũng phải ăn cơm chứ.“Cháu biết rồi dì Lan, dì làm mấy món thiếu gia thích ăn, cháu sẽ mang tới công ty cho thiếu gia.”“Thiếu gia dặn tiểu thư phải nghỉ ngơi thật tốt, tiểu thư, bây giờ cô đang ốm, hay là để lão Trương đưa đi cho.”Lão Trương là quản gia nhà họ An, là chồng của dì Lan. “Không sao đâu dì Lan, cháu chỉ cảm vặt chút thôi, uống thuốc của chú Lãnh vào đã tốt lên nhiều.”An Dĩ Mạch biết dì lo cho sức khoẻ của mình, nhưng mà cô cũng đâu có yếu đuối tới vậy.“Vậy tôi sẽ đi chuẩn bị.”An Dĩ Mạch đợi tới khi dì Lan đi rồi mới nhìn bàn cơm, toàn những món cô thích ăn, cho nên An Dĩ Mạch ăn rất ngon miệng, đã rất lâu cô không có khẩu vị tốt như Dĩ Mạch ăn cơm xong rồi tự mình thu dọn, dì Lan cũng làm xong đồ ăn và đựng vào trong hộp, đưa cho An Dĩ Mạch.“Tiểu thư đi đường cẩn thận.”“Vâng, tạm biệt dì Lan nhé.”Đi vào ga ra lấy xe của mình ra, An Dĩ Mạch một đường thẳng tiến tới tập đoàn quốc tế Mực bọn họ ở cách công ty cũng không xa lắm, tầm nửa tiếng đi xe là tới rồi, trên đường cũng không bị kẹt xe cho nên An Dĩ Mạch nhanh chóng tới công giờ là thời gian tan tầm để ăn trưa, dĩ nhiên là cũng có rất nhiều nhân viên đã ăn trưa xong và trở về làm việc. Làm việc ở công ty Mực Mạch, bọn họ luôn luôn phải tranh thủ từng phút từng giây thời gian. Dưới sảnh công ty vẫn luôn có người qua kẻ lại, mọi người túa về phía thang máy, lúc này là lúc dưới sảnh công ty có nhiều người dòng người tới lui, An Dĩ Mạch có chút nhức đầu che cái trán của mình, sao cô lại chọn thời điểm này mà tới công ty cơ chứ, thấy mọi người dùng ánh mắt tò mò nhìn cô, An Dĩ Mạch có loại xúc động muốn đi dấp cô vốn đã tuyệt sắc, cho nên luôn hấp dẫn ánh mắt mọi người.“Êi, cô gái kia là ai vậy, dáng dấp thật là xinh đẹp, không biết có phải người của công ty mình không nhỉ?”“Không phải người công ty mình đâu, cô có thấy tay người ta cầm hộp cơm không? Chắc là tới đưa cơm.”“Aizz, lại một cô gái bị tổng giám đốc mê hoặc.”“Đúng rồi, sáng nay còn có một cô nữa cũng tới tìm tổng giám đốc đấy, dáng dấp cũng rất xinh đẹp.”“Thật hả? Cơ mà, ngày nào chẳng có một đống phụ nữ tới tìm tổng giám đốc?”“Cái cô sáng nay bị Anna đuổi đi rồi, nói là tổng giám đốc không ở công ty. Cô đoán cô gái này sẽ có kết cục thế nào?”Nghe thấy lời bàn tán của đám nhân viên, nét mặt An Dĩ Mạch càng lúc càng lạnh, cô vốn đã rất lạnh nhạt, giờ nghe thấy những lời này lại càng thêm lãnh khốc. “Cô gái này trông ngầu thật, cô nói xem, đây có phải là thể loại tổng giám đốc mình thích không?”“Trông cô ấy không có vẻ giống như loại phụ nữ bám lấy một người đàn ông không buông!”Tiếng bàn tán của đám nhân viên ngày càng lớn, An Dĩ Mạch thu lại sự tức giận của mình, lạnh lùng nở nụ cười, đi tới quầy lễ tân.“Tiểu thư, xin hỏi cô cần gì ạ?”Một cô gái ưu nhã lại xinh đẹp lễ phép hỏi thăm An Dĩ Mạch, thái độ lịch sự, An Dĩ Mạch thấy rất chi là hài lòng, người làm việc ở quốc tế Mực Mạch, cũng phải có nhân cách tốt mới được.“Tôi tìm tổng giám đốc của các cô!”An Dĩ Mạch cười cười với cô gái, nụ cười kia như ánh mặt trời ngày xuân, làm cho người ta không tự chủ mà chìm đắm, người lễ tân đã từng gặp qua không ít phụ nữ tới tìm tổng giám đốc của bọn họ, nhưng người trước mắt này là đặc biệt ấy có vóc người như ma quỷ, phong cách trong trẻo lạnh lùng, dung nhan mỹ lệ tận cùng, không có nói nào thiếu tự tin, vốn tưởng rằng cô lãnh khốc, nhưng mà cô lại có nụ cười rạng rỡ như ánh sáng ngày xuân.“Xin hỏi tiểu thư có hẹn trước không ạ?”Dù sao đã được đào chuyên nghiệp, người lễ tân nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng nhập tên tuổi thông tin vị tiểu thư này lên hệ thống, và hỏi cô có hẹn trước hay không. An Dĩ Mạch nhíu mày, lắc đầu một cái, có vẻ tủi thân lạ thường.“Không có.”“Thật xin lỗi tiểu thư, không có hẹn trước thì không thể gặp tổng giám đốc của chúng tôi được, hiện giờ tổng giám đốc cũng không có ở trong phòng làm việc.”“À, vậy thì …”An Dĩ Mạch còn đang muốn nói gì đó nữa, liền nhìn thấy tổng giám đốc đang đứng trong thang máy chuyên biệt, An Mặc Hàn đi ra, theo sát phía sau anh là một cô gái vô cùng xinh đẹp quyến rũ đang cố theo sát, mặc dù giữa bọn họ cũng có khoảng cách, nhưng mà theo như sự hiểu biết của AnDĩ Mạch, cho phép phụ nữ tới gần trong cự ly này đã là cực hạn của anh rồi.“Tôi tới phòng làm việc chờ.”Trong nháy mắt, nét mặt An Dĩ Mạch trở nên rất lạnh lẽo, cô tiếp tân còn chưa nhìn thấy tổng giám đốc nhà mình.“Tiểu thư!”“Đây là danh tђเếק của tôi, bây giờ cho tôi vào được chưa?” An Dĩ Mạch phiền lòng moi danh tђเếק trong túi xách ra, tấm danh tђเếק này chưa bao giờ được cô dùng tới, bởi vì nó đại diện cho thân phận của An Dĩ Mạch ở tập đoàn quốc tế Mực Mạch.“An … An tiểu thư, thật là xin lỗi, tôi đã mạo phạm rồi, bây giờ cô có thể đi vào.”“Cảm ơn.”“Nhìn An Dĩ Mạch đi vào thang máy rồi, vị tiếp tân vẫn chưa lấy lại tinh thần, trời ạ, làm sao mà cô lại chọc tới vị đại tiểu thư này nhỉ? Hu hu hu, cô có thể bị đuổi việc hay không đây?“Tiểu Mỹ, cô làm sao vậy? Cô ấy là ai thế? Sao lại cho cô ta đi vào? Có phải là tới tìm tổng giám đốc đúng không?”Những đồng nghiệp khác đã sớm chú ý thấy An Dĩ Mạch, thấy vẻ mặt của Tiểu Mỹ, bọn họ càng thêm tò mò.“Không có việc gì, cô ấy có hẹn với tổng giám đốc.”Người lễ tân tên là Tiểu Mỹ vẫn đang trong cơn e sợ, tới bây giờ cô vẫn chưa kịp phản ứng lại sau khi biết thân phận của An Dĩ Mạch.
“A, chị ấy tỉnh.” Lời của An Mặc Hàn làm cho hai người lớn chú ý, chỉ thấy cô bé trên giường bệnh chậm rãi mở mắt. Đôi mắt ấy như thế nào nhỉ? Con ngươi thanh tịnh sáng ngời bên trong đầy mê mang và khổ sở, cô bé mới chưa tới sáu tuổi, tại sao trong mắt cô lại toàn thống khổ và mệt mỏi? “Cháu tỉnh rồi à.” An Mặc Hàn thấy cô bé tỉnh lại liền vô cùng kích động, đôi tay nhỏ bé nắm tay cô thật chặt. “Tôi...” Giọng cô hơi bị khàn, hơn nữa cô đang rất khát nước. “Muốn uống nứơc sao?” Nghe thấy giọng nói dịu dàng, cô bé quay đầu lại, thấy được vẻ mặt đau lòng và dịu dàng của Lãnh Hạ, từ cái nhìn đầu tiên, cô bé đã thấy thích người phụ nữ này. Cô cố hết sức gật đầu một cái, Lãnh Hạ bê ly nước đã rót sẵn sàng, một tay đỡ lấy cô gái nhỏ, cho cô bé tựa vào ngực mình. Cô bé uống rất gấp, bị sặc mấy lần, An Mặc Hàn rất thân thiện đưa khăn tay cho cô bé. Khi tất cả đều đã bình ổn lại, cô gái nhỏ mới bắt đầu hỏi tại sao mình lại ở chỗ này. “Cháu bị thương té xỉu bất tỉnh, là nhà chú phát hiện ra cháu, sau đó đưa cháu tới bệnh viện.” An Vu Triết cố hết sức làm cho giọng mình dịu dàng đi, chỉ sợ dọa tới cô bé này. “Cảm ơn mọi người.” Cô bé rất lễ phép, biết bọn họ là ân nhân cứu mạng mình, cô thành tâm cảm tạ. “Nhà cháu còn ai khác không?” . ngôn tình hayLãnh Hạ dè dặt hỏi, mặc dù Vu Triết đã điều tra được cô bé là một cô nhi, nhưng cô vẫn không yên lòng, ngộ nhỡ cô bé vẫn còn người thân nào khác nên không muốn đi cùng với họ thì làm sao? Cô bé im lặng 2 phút, như đang suy nghĩ điều gì, cuối cùng lắc đầu một cái, cô bé đã chẳng còn thân nhân nào nữa. Trần Chí nói rằng đã mua được cô từ trong tay một người đàn bà, người đàn bà đó chắc cũng là kẻ đi buôn người. Cô không biết mình có còn người thân nào không, ít nhất năm năm qua cho tới bây giờ cô bé nhớ rằng chẳng có một ai đối xử tốt với cô. “Vậy sau này chúng ta làm người một nhà có được hay không?” Nghe thấy lời Lãnh Hạ nói, cô gái nhỏ khiếp sợ, cô bé mờ mịt nhìn Lãnh Hạ lại nhìn An Vu Triết một hồi, cuối cùng nhìn thấy An Mặc Hàn đang là mong đợi, bèn gật đầu một cái. “Ha ha, thật là tốt quá rồi.” Lãnh Hạ kích động, cô muốn vươn tay bế cô bé lên, nhưng chợt nhớ khắp người cô bé toàn thương tích, hai cánh tay vừa giang rộng nhất thời cứng đơ ra. An Vu Triết thấy dáng vẻ kích động của vợ mình rất là bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn là tự tay anh kéo hai cánh tay của vợ xuống, rồi ôm cô vào lòng. “Cháu tên là gì?” An Vu Triết vẫn tỉnh táo hơn Lãnh Hạ một chút. “Cháu không có tên.” Giọng nói cô bé đầy thê lương làm cho Lãnh Hạ đau lòng một trận. “Về sau cháu là con gái của cô chú, nhớ kỹ, cháu tên là An Dĩ Mạch!” An Vu Triết nói vẻ kiên định, khiến cô bé không lưỡng lự đón nhận thân phận mới của mình, và cả cái tên mới. “An Dĩ Mạch!” Gọng cô bé run run. “Đúng, con tên là An Dĩ Mạch, chúng ta là ba mẹ con.” Lãnh Hạ chảy nước mắt nói. “Ba mẹ?” “Ừ, ba mẹ.” “Ha ha, thế về sau chị chính là chị gái em, chị, em tên là An Mặc Hàn!” An Mặc Hàn lại nắm tay An Dĩ Mạch thật chặt. Nhìn gương mặt bọn họ, An Dĩ Mạch chảy ra nước mắt hạnh phúc, cô đã có người thân, có ba có mẹ có em trai, cô có tên rồi, cô gọi là An Dĩ Mạch! “Bé ngoan đừng khóc!” Lãnh Hạ thấy An Dĩ Mạch không cầm được nước mắt liền đau lòng một hồi. Đứa trẻ này quá đáng thương. Lãnh Hạ nhìn thấy cô bé là lại nghĩ, nếu như con gái họ còn sống có lẽ cũng đã lớn như vậy rồi! “Vâng, không khóc!” An Dĩ Mạch cười với bọn họ. Đó là lần đầu tiên An Mặc Hàn thấy An Dĩ Mạch cười, khi đó An Mặc Hàn đã ghi tạc nụ cười này trong lòng. Cậu bé nhìn người chị có gương mặt tái nhợt nhưng xinh đẹp động lòng người này, trong lòng thầm thề sẽ bảo vệ cô cả đời. Khi đó An Dĩ Mạch không biết ý nghĩ của An Mặc Hàn, cô càng không biết rằng, chính cái dáng vẻ vừa chảy nước mắt vừa mỉm cười của mình đã làm An Mặc Hàn dù có phải bỏ ra tất cả cũng muốn bảo vệ cô. Rất nhiều năm về sau An Dĩ Mạch vẫn nghĩ, nếu như năm xưa mình không gặp được ba mẹ, chẳng biết mình sẽ ra sao, sẽ gặp phải loại người nào rồi sẽ xảy ra những chuyện gì? Chỉ biết cô thật may mắn vì đã gặp được bọn họ, nhờ bọn họ cô mới biết hạnh phúc. Đương nhiên, đây là chuyện về sau.
Biệt thự Ly Sơn nằm bên một con đường lớn, Toàn Ti Dạ anh tuấn dừng xe ở bên đường, xong dựa vào trên cửa xe chờ An Dĩ Mạch đi xa anh đã nhìn thấy một bóng người màu xanh lam, thậm chí Châu Âu còn chưa ra thị trường bộ váy liền áo màu lam này, trên mặt cô gái nở nụ cười sáng lạn đến tiết trời ngày xuân cũng không sánh nổi."Dĩ Mạch."Toàn Ti Dạ vẫy tay với cô, lấy cặp kính ở trên mặt xuống, một đôi mắt sáng ngời kín đáo ghim chặt lấy bóng người màu xanh lam kia."Ti Dạ, đã lâu không gặp."Toàn Ti Dạ rộng mở vòng tay ốm lấy cô, sau đó mở cửa xe cho cô, An Dĩ Mạch rất tự nhiên mà đi tới."Lại càng ngày càng đẹp nha!"Toàn Ti Dạ thực sự rất ít khi khen người khác, mặc dù An Dĩ Mạch và anh không hợp nhau, thường hay nghĩ biện pháp hành hạ anh, cơ mà anh phải thừa nhận, ngoại trừ mẹ anh ra An Dĩ Mạch là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà anh từng gặp."Ti Dạ ngày trước sẽ không nói mấy câu như vậy, có phải là đi theo Mặc Hàn học cái xấu không."An Dĩ Mạch trêu đùa, Toàn Ti Dạ ở trước mặt người khác đều rất lạnh lùng, chỉ có ở trước mặt những người bạn tốt của anh, mới có dáng vẻ này, có chút ngốc, chút ngây thơ, đây là đánh giá của An Dĩ Mạch về anh khi lần đầu tiên nhìn thấy Toàn Ti Dạ, hồi đó sau khi Toàn Ti Dạ biết được còn giận hờn một ngày không chịu ăn cơm, vừa vặn đúng với câu nói ngây ngốc kia."Tôi là nói thật đó, nói cho cô biết, cũng bởi vì ngưỡng mộ vẻ đẹp của cô mà ba người đàn ông chúng tôi đến bây giờ vẫn còn chưa tìm được bạn gái, đây không phải cũng chỉ vì cô rất xinh đẹp sao!"Toàn Ti Dạ vừa lái xe vừa hưng phấn nói, anh nhất định phải cố gắng lấy lòng Dĩ Mạch, tuy rằng lời anh nói cũng là lời nói thật, nhưng mà Dĩ Mạch vui vẻ, anh cũng đỡ phải chịu tội."Ha ha."Tiếng cười như chuông bạc khiến Toàn Ti Dạ tâm thần nhộn nhạo, nhiệm vụ của anh xem chừng đã hoàn thành, thấy Dĩ Mạch vui vẻ như thế, hẳn là sẽ không hành hạ anh ra anh đã nghĩ sai rồi, trước đây Dĩ Mạch giở trò trêu chọc anh là bởi vì bọn họ vẫn còn quá nhỏ, bây giờ An Dĩ Mạch đã lớn rồi, Toàn Ti Dạ - cái người bị cô trêu chọc kia cũng đã là người đàn ông 24 tuổi rồi, bọn họ đều đã trưởng thành, cũng không thể không kiêng nể gì giống như khi còn bé được."Huyễn thế nào rồi, mấy năm qua có khỏe không?"An Dĩ Mạch nghiêng nghiêng đầu hỏi Toàn Ti Dạ."Cậu ta ư, cô cũng không phải không biết, nhiều năm như vậy nhưng vẫn giống như ngày xưa, là quý ông tao nhã cao quý, ôi chao, tôi không hiểu, cậu ta nhiều năm như thế có mệt hay không?"Nói đến chuyện Chiêm Nam Huyễn, Toàn Ti Dạ miệng đầy oán giận, anh ghét nhìn thấy nhất chính là dáng vẻ tao nhã kia của Chiêm Nam Huyễn, như thế càng làm anh trông có vẻ cực kỳ thô lỗ."Hôm nào đó anh có thể hỏi anh ấy một chút xem có mệt hay không."An Dĩ Mạch bất đắc dĩ, Chiêm Nam Huyễn kỳ thực là người có tu dưỡng tốt nhất trong số những người bọn họ, nhà bọn họ là những gia tộc lớn, từ nhỏ đều được giáo dục một chút quy củ, thật ra cô cũng không thích anh ấy ưu tú như thế, không, phải nói là đố kỵ, ai bảo anh ấy tao nhã đến nỗi trông cô như một người phụ nữ cục kỳ thô ra cô và Toàn Ti Dạ là cùng một loại người, bọn họ đều không phải loại có thể trở thành người thanh nhã, như An Mặc Hàn sẽ là rất lịch sự, nhưng để so sánh với hai người họ, An Dĩ Mạch và Toàn Ti Dạ lại là hai kẻ thô tục."Ha ha, tôi cũng không thích sự thanh cao của anh ấy, như vậy sẽ có vẻ tôi rất thô tục nha.""Đúng không đúng không, quả nhiên chúng ta vẫn là cùng một loại người."Nghe thấy An Dĩ Mạch oán giận, Toàn Ti Dạ vô cùng vui mừng, từ đó có thể chứng minh rằng về sau Dĩ Mạch có thể cùng anh bắt nạt Chiêm Nam Huyễn, chà chà, ngẫm lại thấy rất vui vẻ nhanh đã đến Phi Tinh Đới Nguyệt, hai người bọn họ đến sớm, cho nên trước hết ngồi ở bên ngoài đại sảnh uống một chút rượu."Cạn chén, chào mừng cô đã trở về."Toàn Ti Dạ nhẹ nhàng cụng ly với An Dĩ Mạch, An Dĩ Mạch cười cười, uống một hớp rượu trong tay."Sau này có tính toán gì?""Đang tìm việc, chẳng qua nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tuần sau có thể chính thức đi làm rồi.""Chúc mừng.""Cảm ơn."
Khi tia nắng mặt trời đầu tiên của buổi sớm chiếu rọi vào cô nhi viện Đồng Thoại thì bọn nhỏ đã thức dậy từ lâu. Chúng không có quần áo đẹp đẽ, không có phòng công chúa, không có bữa sáng phong phú, bọn chúng nhanh chóng tự mình dọn dẹp rồi vội vã chạy ra sân xếp hàng. Mười mấy đứa bé đứng thành ba hàng, từ thấp tới cao, có vẻ vô cùng có kỷ luật. Nếu quan sát cẩn thận có thể thấy được đứa lớn nhất trong số chúng khoảng 10 tuổi, đứa nhỏ nhất tầm ba, bốn tuổi. Mặt mũi chúng đều rất sạch sẽ, nhưng không có cái vẻ hồn nhiên của tuổi thơ. . Truyện đề cử Nghiệt Duyên Cô Dâu Nuôi Từ Bé! Trong ánh mắt chúng tràn ngập sự mệt mỏi, có đứa trẻ còn đang hơi buồn ngủ nữa. Đét! Tiếng roi da thanh thúy quật xuống sân nhắc nhở, đứa trẻ đang mệt mỏi nhanh chóng mở to đôi mắt khôi phục lại sự tỉnh táo, nhìn chằm chằm người đàn ông áo đen cầm cái roi da đứng phía trước bọn chúng. Người đàn ông chừng ba mươi tuổi, gương mặt bỉ ổi, cằm hắn có một nốt ruồi đen thật to, đôi mắt cong như một con sói đang thấy thức ăn, toát lên màu máu, có vẻ cực kỳ bỉ thấy hắn, đứa nhỏ được vài tuổi sợ hãi rồi cả những đứa lớn hơn đứng bên cạnh cũng thấy sợ. Nhìn thấy cảnh này, tên đàn ông áo đen cười, rất là hài lòng, đây chính là kết quả hắn muốn, hắn muốn bọn nhỏ sợ hắn. Tên áo đen này tên là Trần Chí, là viện trưởng của cô nhi viện này. Không phải tất cả bọn trẻ con ở đây đều mất hết ba mẹ. Có tới hai phần ba trong số chúng là bị Trần Chí lừa bán hoặc là mua được từ những thành phố khác. Nếu bọn trẻ con không kiếm đủ tiền, chúng sẽ phải ra đường ăn xin. Đứa bé ban ngày phải đi ăn xin bên ngoài tối về sẽ còn bị phạt thêm roi nữa. “Đã là một ngày mới, chúng mày chuẩn bị xong chưa?” Giọng nói của hắn rất là tục tằn, bọn trẻ bị dọa tới nỗi không thể không trả lời theo ý hắn ta. “Đã chuẩn bị xong.” Giọng nói không lớn lắm, có vẻ như không được ăn no. Đét. Lại một tiếng roi da quất xuống đất. “Chuẩn bị xong chưa?” “Đã chuẩn bị xong.” Lần này tiếng đáp lại tương đối là vang dội, bởi vì chúng nó biết, nếu đáp lại không đủ to, cái roi tiếp theo sẽ quật lên người chúng nó. “Được, chúng mày phải nhớ kỹ, tới lúc tối về kẻ thu hoạch được ít nhất, sẽ chịu hậu quả giống như nó đấy.” Theo hướng hắn chỉ tay, một bóng dáng gầy yếu nhỏ bé xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Đó là một cô bé khoảng 5 tuổi, không thấy rõ mặt cô bé chỉ thấy mái tóc rối bù và cơ thể mong manh yếu ớt. Cơ thể cô bé còn gầy nhỏ hơn các bạn cùng tuổi rất nhiều, lộ rõ vẻ không đủ chất dinh dưỡng, mười ngón tay gầy nhẳng của cô bé giữ thật chặt một sợi thừng, đầu kia của sợi thừng buông xuống cái giếng đào. Cả ngày hôm qua cô bé chưa hề được ăn gì do số tiền mang về không đủ cho nên cô bé bị phạt đánh từ hai ngày trước, hôm qua lại bị đánh một ngày một đêm, cơ thể gầy yếu của cô bé đã thở ra nhiều hơn hít vào, nhưng biết sao được, cô bé vẫn làm những động tác giống hệt nhau lặp đi lặp lại. Một xô nước chuẩn bị được kéo lên tới nơi rồi, nhưng lúc kéo lên cơ thể cô bé thật sự không chịu nổi nữa, vì vậy xô nước cô bé mất sức chín trâu hai hổ mới giật lên được cứ như vậy hoa lệ hắt hết ra ngoài. Vừa khéo sao lại số nước đó lại hắt toàn bộ lên người Trần Chí vừa mới bước tới bên cô bé. “Con ngu chết tiệt, đứng lên cho tao.”
Đánh giá từ 142 lượt Tổng Giám Đốc Gian Manh Chỉ Yêu Vợ xoay quanh về anh là CEO của tập đoàn quốc tế lớn nhất thế giới, thân phận phú quý cùng với ngoại hình tuấn mỹ biến anh trở thành người tình trong mộng của tất cả phụ nữ, nhưng suốt bao nhiêu năm, chưa từng có cô gái nào tiếp cận con người anh thành công, đi vào được trong tim anh.... nhẹ nhàng ngôn tìnhTruyện thú vị khi có tin đồn thật ra anh thích đàn ông, cũng có tin đồn thật ra từ nhiều năm về trước anh đã yêu sâu sắc một cô gái, anh trao trọn tình yêu cho cô gái đó cho nên mới không muốn làm quen những cô gái khác, cũng có tin đồn .... Khi mấy tin đồn này truyền tới tai An Mặc Hàn, anh chỉ cười lạnh một cái. Cũng thế, khi chút tin đồn này truyền tới tai An Dĩ Mạch đang ở đất nước M thì cũng chỉ đổi lấy một nụ cười lạnh của cô giống như An Mặc Hàn vậy... dù tựa đề có giống với Người tình nhỏ bên cạnh tổng giám đốc nhưng tình tiết lại thú vị không kém. Nam chính cả người sạch sẽ, kết cục một chọi một, không ngược.
tong giam doc gian manh chi yeu vo